Editor: Trà sữa trà xanh
Trong bệnh viện.
"Bác sĩ, như thế nào?"
"Mẹ và đứa bé đều rất tốt, không có gì không ổn."
Lê Nhược ngồi ở một bên trên ghế ngồi, sắc mặt lạnh lùng lườm Thẩm Ngạn, "Đã nói rất tốt, lại muốn làm điều thừa."
Bàn tay của Thẩm Ngạn vuốt đầu Lê Nhược, "Làm cha của đứa bé, anh có quyền biết tình trạng khỏe mạnh của con."
Lê Nhược không kiên nhẫn né tránh, "Thẩm Ngạn tôi nói cho anh biết, động thủ động cước với tôi một lần nữa cẩn thận tôi trở mặt."
Thẩm Ngạn sững sờ mấy giây, cố làm ra vẻ không thèm để ý chút nào nhếch môi, thu tay lại, "Không động thì không động."
"Hiện tại chúng ta có thể đi sao?"
"Đợi chút."
"Thẩm Ngạn anh cứ lề mề như vậy tôi liền bỏ đứa bé này!"
"Em đừng quên đứa bé này mang ý nghĩa như thế nào." Thẩm Ngạn ngoái đầu nhìn lại, như có điều suy nghĩ xẹt qua bụng Lê Nhược.
"Tống Mạc theo như em nói..." Lê Nhược chụp lấy tay đột nhiên run lên một cái, con mắt khẽ trừng lớn mở ra, đáy mắt có thần sắc kinh ngạc chợt lóe lên.
"Em cứ nói đi?" Thẩm Ngạn hỏi ngược lại.
Lê Nhược cắn cắn môi dưới, cấm thanh.
Thẩm Ngạn xoay người theo bác sĩ đi vào trong phòng.
Cho đến khi Thẩm Ngạn từ trong phòng đi ra, Lê Nhược còn có chút tinh thần hoảng hốt không kịp hồi thần, một mảnh lạnh buốt ở ngón giữa.
Thẩm Ngạn đi thẳng tới nắm tay cô, rời đi, Lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-mon-ong-xa-tong-giam-doc-that-kieu-ngao/2550673/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.