Cuối cùng thì Hạ Điềm nó cũng thân với chú của nó hơn lúc trước, nếu là trước đây thì thế nào nó cũng khóc bù lu bù loa khi chú nó lại gần cho coi. Ngồi trên xe, hôm nay chú của nó nhận nhiệm vụ chở nó đi học. Thật ra ban đầu Bác Thần không thích, nhưng rồi cuối cùng anh cũng đồng ý vì nếu đi thì anh sẽ được gặp người mình thích.
- Chú ơi, con muốn ăn kem.
Hạ Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ khi thấy người ta đang bán kem ngoài kia. Bác Thần lắc đầu mà nói:
- Mới sáng sớm, ăn kem không tốt đâu con à. Nhưng con nên gọi cậu là cậu mới đúng đấy.
- Tại sao vậy?
Hạ Điềm nhíu mày hỏi. Bác Thần bất lực trả lời.
- Thì là vậy đó, cậu cũng không biết phải nói làm sao.
- Hứ, nếu chú không giải thích thì Điềm Điềm không thèm gọi chú là cậu đâu.
Hạ Điềm bướng bỉnh nhìn sang chỗ khác. Con bé có vẻ còn khó trị hơn là Mặc Trần Thiên - anh trai của nó nữa là. Bác Thần thở dài suy nghĩ trong khi anh đang lái xe, rồi anh chợt nảy ra một ý nghĩ, anh nói:
- Cậu nghĩ con nên hỏi cô của con, cô giáo ấy.
- Cô giáo biết sao?
Hạ Điềm ngây thơ hỏi, Bác Thần gật đầu. Lúc này chiếc xe cũng dừng lại trước cổng trường. Bác Thần mở cửa xe dắt Hạ Điềm xuống. Lâm Như đứng đó chờ sẵn, khi thấy Hạ Điềm thì cô đi lại mỉm cười thân thiện.
- Hạ Điềm của cô hôm nay sao nè?
- Hôm nay con đã uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-tong-tai-dai-ac/833452/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.