- Ý anh là Thiên đúng không? Thằng bé giống Uyển Đình như đúc.
Tuấn Lãng nhẹ nhàng nói, Vũ Phong tiếp tục gật đầu, nhưng rồi gương mặt anh không còn vui vẻ được nữa, nó chuyển sang trầm lắng và đầy tâm sự. Anh nói:
- Tối đến khi nhìn con trai ngủ ngon lành, lòng tôi lại cảm thấy đau buốt, đau đến không thở nổi. Tôi ôm con vào lòng mà cứ ngỡ như cô ấy đang nằm trong vòng tay của mình.
- Anh có biết là bây giờ anh đang nói chuyện với tình địch của mình hay không?
Tuấn Lãng phán thêm một câu, Vũ Phong cười nhạt nhẽo nhìn anh khiến cho anh kinh ngạc, Vũ Phong lúc này chẳng còn chút sức sống nào cả.
- Tôi biết chứ, và tôi đã nghĩ rằng có lẽ cậu sẽ tốt hơn tôi nhiều.
- Anh nói gì?
Tuấn Lãng cau mày, Vũ Phong nhìn anh bằng con mắt kiên định, sau đó đặt tay lên vai Tuấn Lãng như sắp nói điều gì đó hệ trọng, anh cất tiếng.
- Nếu như cô ấy không chấp nhận tôi mà con tim đã thuộc về cậu, thì tôi cũng sẽ không có ý kiến gì. Tôi sẽ lẳng lặng sống cuộc sống của mình để cho cô ấy được hạnh phúc.
- Anh nên nói chuyện đàng hoàng lại nếu không muốn bị chảy máu mũi.
Tuấn Lãng nhắc nhở, anh không hiểu Vũ Phong đang nghĩ gì và đang nói chuyện gì. Nhưng điều này không đùa được đâu, nó không phải chuyện đùa. Vũ Phong buông tay xuống, Tuấn Lãng nói với anh một câu khiến cho anh sững người vài giây.
- Quyết định thuộc về Uyển Đình, cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-tong-tai-dai-ac/833434/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.