Tới bệnh viện, cô dắt hai đứa nhỏ vào trong. Có người còn tưởng ba người là mẹ con ruột vì trông quá giống nhau. Tới người ngoài người ta còn nghĩ vậy, nhưng Uyển Đình thì vẫn rất ngây thơ từ đó đến bây giờ, cô không hề nghi ngờ hay nghĩ rằng tụi nó là con mình.
Đang đi thì Thiên than rằng thằng bé bị đau chân, thế là cô đành phải bế nó lên tay rồi dắt Hạ Ngưng. Thiên nhìn Hạ Ngưng mà châm chọc, thằng bé nói bằng khẩu hình chỉ một mình Hạ Ngưng hiểu.
- Anh được mẹ bế rồi nha.
Hạ Ngưng lạnh lùng đáp lại, cũng bằng khẩu hình.
- Em còn được mẹ lo lắng bế đến phòng y tế đấy nhé.
Thiên vừa mới vui được một lúc thì xìu xuống vì câu nói đầy tính sát thương của em gái. Tới phòng bệnh, Uyển Đình mở cửa sổ, rồi cô ngay lập tức đóng cửa lại.
- Cái gì vậy?
Cô tròn mắt bàng hoàng, không tin được mình vừa nhìn thấy gì. Trong phòng lúc này Tuấn Lãng và Vũ Phong đang nằm đè lên nhau, nói đúng thì là Vũ Phong đang đè lên Tuấn Lãng. Hai người làm gì đó thì Uyển Đình không biết vì cô đóng cửa vội quá. Hạ Ngưng thì hoàn toàn không thấy gì, riêng Thiên thì đang đờ người ra, mặt nó không có chút cảm xúc nào khiến cho Uyển Đình lo lắng.
- Con ổn không vậy?
- Dạ ổn, ổn lắm thưa mẹ.
- Thôi chết, còn bị lẫn rồi hả. Là cô chứ không phải mẹ.
Uyển Đình vội vã lên tiếng, nhưng thằng nhỏ hình như bị sốc tâm lý sau khi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-tong-tai-dai-ac/833428/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.