Lúc này ở giường bên kia. Tuấn Lãng từ từ mở mắt, rồi anh ngồi dậy, và ngay lập tức đã nằm ịch xuống giường vì cơ thể anh đau đớn không chịu được. Dư âm của cuộc tai nạn thảm khốc đó vẫn còn.
Uyển Đình nhìn thấy vậy thì mau chóng cho gọi bác sĩ. Bọn họ vào rồi kiểm tra một hồi, sau đó kết luận rằng anh đã ổn, nằm viện vài ngày để theo dõi thêm. Và trong thời gian này anh không thể đi lại được và phải ngồi xe lăn, chuyện này khiến cho Tuấn Lãng trở thành trò đùa trong mắt của Vũ Phong.
- Đường đường là một tổng tài cao ngạo, lão đại của cả thế giới ngầm, bây giờ lại ngồi xe lăn, đúng là một khoảnh khắc hiếm có.
Vũ Phong vừa nói vừa lấy điện thoại ra chụp hình Tuấn Lãng đang ngồi xe lăn bên kia. Tuấn Lãng tức nhưng không làm được gì, anh không thể chạy lại đánh vào mặt Vũ Phong được nữa. Nhưng không phải mỗi anh là kẻ bị thương, Vũ Phong cũng đang chật vật với cái điện thoại vì tay anh đã bị bó bột.
- Ba à, không làm được thì để con.
Thiên xung phong chụp hình thay ba nó khiến cho Tuấn Lãng rơi vào sự hụt hẫng. Đứa trẻ mà anh yêu thương bấy lâu nay hóa ra cùng một giuộc với ba nó. Thật không công bằng chút nào. Thiên cầm lấy điện thoại đi lại chỗ Tuấn Lãng, thằng bé nhỏ nhẹ nói.
- Chú à, chú cho cháu một chút xíu thời gian nha, cháu làm cái này nhanh lắm.
Tuấn Lãng bất lực gật đầu. Anh còn tưởng Thiên sẽ chụp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-tong-tai-dai-ac/833425/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.