Cô đứng lên khỏi xích đu. Bác Thần nhìn vào khuôn mặt đầy kiên định của cô thì anh nhếch mép. Anh đi lại vỗ vai cô mà cổ vũ.
-Được lắm, từ giờ thì mọi thứ sẽ nhờ em.
Uyển Đình nhìn Bác Thần, con mắt cô không còn buồn rầu hay bực tức gì nữa. Cô sẽ khiến cho Vũ Phong khóc ra máu, còn đứa con này… cô nhất quyết phải sinh nó ra, cho dù có phải đánh đổi tính mạng giữa cô và nó.
-Cảm ơn anh đã cho em lời khuyên.
Cô nói. Gương mặt trở nên nghiêm túc hơn hẳn, rồi bỗng chốc cô nở nụ cười bí hiểm. Bác Thần cũng thế, và dường như chỉ có hai anh em hiểu được nụ cười này có ý nghĩa gì.
Bước vào trong nhà. Vũ Phong vẫn đang ngồi nghe màn giảng dạy của Bác Thành. Cô không biết rằng anh ấy có hiểu được gì hay không nhưng có vẻ anh nghe rất say sưa mà không bỏ lỡ câu nào. Khi thấy cô thì anh vẫy tay gọi như một đứa trẻ.
-Đình Đình, em đang làm gì thế?
-Này, cậu có nghe tôi nói không vậy?
Bác Thành có chút bực khi thấy Vũ Phong không chú ý đến lời nói của anh. Uyển Đình mỉm cười lên tiếng.
-À, em ra sau vườn hóng gió, nhưng mà anh và Bác Thành đang làm gì thế?
Uyển Đình đi lại ngồi cạnh Vũ Phong. Anh cảm thấy điều này có hơi khác thường, nhưng tình yêu đang chớm nở trong đầu khiến cho anh mụ mị, chẳng còn nghĩ được gì khác nữa. Anh cảm thấy vui khi cô nhẹ nhàng với anh như vậy. Và anh cảm giác như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-tong-tai-dai-ac/833401/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.