Hơn 7 giờ sáng, xe đã đi đến cảng biển. Mọi người lần lượt xuống xe để chuẩn bị lên tàu ra đảo. Uyển Đình vỗ vai kêu Gia Kỳ dậy. Nó ngái ngủ rồi ưỡn người một cái, mắt chớp chớp nhìn cô. Nó suýt thì la lên vì vẫn chưa quen được mái tóc mới của Uyển Đình.
Cô thở dài vỗ má nó vài cái để nó tỉnh ngủ, sau đó xách vali xuống xe. Gia Kỳ cùng hai đứa kia đi theo. Vừa bước ra khỏi xe thì mùi gió biển mằn mặn đã tốc vào mặt. Uyển Đình nheo mắt nhìn về phía biển.
Một khoảng không thật rộng lớn xuất hiện trước mặt cô. Mặt trời lúc này sáng rực, bầu không khí vừa lạnh vừa ấm khiến cho nhiều đứa có chút không quen.
Uyển Đình thì phải giữ cái nón trên đầu để nó khỏi bay tút ra sau. Ở bên kia, một hàng sinh viên năm hai đang đi lên tàu ra đảo. Cô cũng mau chóng xếp hàng, Tuấn Lãng đi cùng cô, nhân tiện anh còn đảm nhận luôn việc xách vali giùm cô, mặc dù cô ban đầu đã từ chối nhưng anh vẫn một mực muốn làm giúp.
Khi người cuối cùng đi lên tàu thì người ta cũng tháo dây đang buộc trên cảng. Con tàu bắt đầu ra khơi, đứng trên thành tàu. Chưa kịp đi đến giữa biển thì Gia Kỳ đã nôn thốc nôn tháo vì say sóng. Tư Niên và Lan Chu thở dài vỗ vai cho nó.
-Không cẩn thận là té xuống biển đấy nhé!
Một câu nói vang lên, Uyển Đình nhìn sang thì thấy Tuấn Lãng đi lại chỗ cô. Cô mỉm cười nói lại.
-Thầy yên tâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-tong-tai-dai-ac/833388/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.