Không hiểu sao bầu trời hôm nay âm u đến lạ, vẫn còn là lúc xế chiều mà trời đã tối đen như mực. Uyển Đình đứng trên lan can nhìn lên trời. Cô không nghĩ ông trời ghét cô đến mức cho trời đổ mưa. Nhìn cơn giông kéo tới mà trong lòng cô cũng lo theo.
-Uyển Đình, mau lại đây nếu em không muốn bị phát hiện.
Tuấn Lãng đứng bên kia nhắc nhở. Uyển Đình mau chóng đi lại chỗ anh. May mắn cho cô là trường vẫn còn nhiều sinh viên nên cô có thể lợi dụng điều đó để né tránh người của Vũ Phong.
Cô cũng cảm thấy mọi thứ giống như không có thực vậy. Rõ ràng là sang sống trong thế giới thực vậy mà lại chơi trò đuổi bắt y như trong phim.
-Chúng ta đi thôi.
Cô nói một cách thận trọng, cả hai lẻn vào đám đông mà đi vậy nên thuận lợi né được đám người của Vũ Phong đang đi tới phía trước.
Cả hai đang bước đi một cách nhanh chóng thì phải rẽ ngang rẽ dọc, rẽ trái rẽ phải liên tục, đi nhiều đến nỗi cô còn không biết mình đang ở đâu trong ngôi trường này, nó quá lớn và còn nhiều chỗ xa lạ đối với một tân sinh viên như cô.
Nhiều lúc cô và Tuấn Lãng đang chạy thì phải trốn vào phòng dụng cụ, ở trong đó toàn là những con ma nơ canh làm cả hai hú vía một phen. Lúc này Tuấn Lãng thở dốc vì mệt, anh nói với cô.
-Bây giờ anh sẽ ra ngoài để thu hút sự chú ý của bọn họ, em mau kiếm chỗ nào đó trốn thật kĩ, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-tong-tai-dai-ac/833369/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.