Trong tòa nhà. Uyển Đình đi cùng đám bạn, nhưng hình như có mỗi Tư Niên là đi trước, còn lại đều núp bóng ở đằng sau. Trong khi tòa nhà này điện đèn sáng trưng mà đứa nào đứa nấy cũng sợ hãi.
-Có thật là có sát nhân ở đây không thế?
Gia Kỳ cẩn trọng nói. Lan Chu cũng thêm vào.
-Chắc không có đâu nhỉ, chỉ hù dọa chúng ta thôi đúng không?
-Cái này thì tớ không chắc, nhưng bọn nhà giàu thì có thứ gì không dám làm?
Tư Niên nói rồi nở một nụ cười tinh quái khiến ba đứa còn lại rùng mình một phen. Gia Kỳ cuối cùng không chịu nổi mà đứng chống hông nói.
-Tớ không sợ đâu, tớ là con gái rượu của ba mẹ, bọn nó dám gϊếŧ tớ thì thế nào ba mẹ tớ cũng cho chúng biết tay.
Lan Chu nghe vậy thì sợ hãi cũng biến đi đâu mất. Nó đứng lên mà cao giọng.
-Đ… Đúng, vậy thì bây giờ chúng ta hãy chia nhau ra đi tìm kho báu rồi mau chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này!
-Ừ, Lan Chu nói đúng, vậy tớ đi hướng bên này nhé!
Tư Niên nói rồi chạy thẳng vào một dãy hành lang. Gia Kỳ thì cũng hăng hái chạy hướng ngược lại. Còn Lan Chu thì nó nhìn cô bằng một ánh mắt không thể nào tinh quái hơn, nó vỗ vai cô mà nói.
-Đình Đình, chúc cậu may mắn!
Nói xong nó chạy đi, còn lại Uyển Đình đứng ngay ngã tư hành lang. Mắt cô rưng rưng nhìn bốn phía mà không biết đi về đâu.
Cuối cùng cô thở hắt một hơi, nó chỉ là một trò chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-tong-tai-dai-ac/833357/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.