Anh nhìn thấy tô cháo đặt trên bàn vẫn chưa động đến, anh liền tức giận. 
"Cô đang làm trò gì đây? Muốn nhịn đói sao? Có phải là cô lại có âm mưu gì không? Muốn nói với bà rằng tôi đối xử tệ với cô à?" 
Thấy anh tức giận quản gia liền lên tiếng. 
"Cậu chủ à, do thiếu phu nhân còn mệt nên mới chưa ăn, một lát nữa khoẻ hơn thì cô ấy sẽ ăn thôi mà." 
Anh liền quay mặt lại trừng cô một cái rất đáng sợ. 
"Ở đây có chỗ cho cô lên tiếng sao? Muốn bênh vực cho cô ta à? Ha, chỉ mới sống cùng cô ta vài tháng mà đã muốn phản chủ rồi à? Còn không mau cut." Anh vô cùng khó chịu. 
"À, vậy... vậy tôi ra ngoài trước." Cô khó xử và sợ hãi bước ra ngoài, không dám nói thêm. 
Sau khi quản gia bước ra ngoài anh liền quay đầu lại, nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. 
Nhưng lúc này cô đang rất sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào mắt Dật Quân, cứ né tránh anh ấy. 
"Còn không biết ăn à, đợi tôi đút cho sao?" Anh trừng cô. 
"À, em... em... em ăn ngay đây, anh đừng giận." Cô sợ hãi. 
Anh cứ nhìn cô chằm chằm khiến cô không thoải mái. 
Cô cằm hộp cháo lên, tay cứ run cầm cập, không còn sức. 
Cô đúng là vô dụng, chỉ mới bị bệnh nhẹ thôi mà đã thế này rồi. Tay cứ run cầm cập, ăn cũng không được. 
Anh nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu, mất kiên nhẫn khiến cho cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2935220/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.