Đến nửa đêm.
Nhã Yến Mịch đã mệt lã người, không còn sức lực gì nữa, khắp người cứ đau nhứt, cảm giác rất là khó chịu.
Bắc Dật Quân ngủ lại khoảng một tiếng thì đứng dậy mặc áo vào. Cô vốn không ngủ được vì đau đớn nên cứ mơ màng.
"Dật...., à.... anh....anh chuẩn bị đi rồi sao?" Cô ôm chăn ngồi dậy, cô định gọi tên anh nhưng chợt nhớ lại anh không cho nên đổi lại.
"Sao? Cô muốn giữ tôi lại à? Không lẽ... tôi vẫn chưa đủ thoả mãn cô?" Giọng anh đầy ghét bỏ lẫn xem thường.
Nghe anh nói thế... cô im lặng cúi đầu, không dám nói gì thêm, trong lòng cô lúc này rất ngổn ngang, rất buồn bã.
Cô cứ im lặng không nói gì còn để lộ ra bộ dạng đáng thương mà anh ghét nhất.
"Sao hả? Xem ra là tôi chưa thoả mãn cô thật rồi, có muốn nữa không? Tôi sẽ cho cô, dù sao tôi vẫn còn tràn đầy sức lực, đủ để chơi cô tới sáng đó." Bắc Dật Quân lại gần Yến Mịch, nói với cô bằng cái giọng vô cùng biến thái.
"Không, không phải vậy, em.... em chỉ là...." Cô lùi về sau với tâm trạng vô cùng sợ hãi, lo lắng, cô không muốn anh lại làm thế với cô.
"Cô không có quyền nói phải hay không phải với tôi. Chỉ có tôi muốn có quyền đó, tôi nói đúng là đúng, sai là sai." Anh chiếm lấy bờ môi của cô bằng sự mạnh bạo.
Môi cô ta thật ngọt, đúng là ngọt đến chết người. Mùi hương trên cơ thể cô ta nữa, vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2935205/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.