Sau khi bữa cơm kết thúc, chúng tôi đã tạm biệt nội và ba mẹ để ra về.
Trên xe, bầu không khí thật ảm đạm, im lặng đến mức tôi có thể nghe được tiếng tim đập của chính bản thân mình.
Trong bầu không khí đáng sợ này tôi thật sự muốn nói gì đó để bớt căng thẳng nhưng cho dù muốn nói thì miệng của tôi cũng chẳng nghe lời, thật sự là chả thốt nổi thành lời, có lẽ là do tôi quá sợ hãi.
- Này.
- Hả? Dạ.
Giọng anh ấy trầm nhưng cũng khiến cho tôi giật mình khi cất tiếng.
- Chuyện này... có phải là do cô bài trò không vậy?
Anh ấy liếc sang nhìn tôi bằng một ánh mắt loé lửa làm tôi không dám nhìn thẳng.
- Sao nào? Chột dạ nên không dám nhìn thẳng vào tôi à? Có phải cô cố tình không gọi cho tôi rồi đến lúc bà hỏi tới cô mới bắt đầu mở điện thoại ra. Có phải cô muốn dùng cô để trả thì tôi không hả?
Giọng anh ấy càng ngày càng mất bình tĩnh làm tôi cũng căng thẳng theo, tay tôi toát mồ hôi lạnh, trong đầu thì trống trơ chẳng nghĩ ngợi được gì nữa.
- Em.... không phải vậy đâu, chỉ là em sợ làm phiền đến anh nên mới không gọi, em chỉ định đến đó một mình rồi lấp liếm cho qua thôi, không ngờ lại.... không ngờ bà lại muốn em gọi cho anh, em.... em thật sự xin lỗi vì đã không xử lý chu toàn.
- Cô nói vậy... thì là vậy à? Cô tưởng tôi sẽ tin lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2935195/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.