ANH THÔI ĐI CÓ ĐƯỢC KHÔNG? 
- Tức giận rồi sao? Đừng tức, đừng tức. Nếu mà cô tức đến mức đau tim chết đi thì.... tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu. 
Anh lạnh lùng nói. 
- Anh đừng như vậy nữa, em sẽ hiểu lầm đấy, hiểu lầm rằng anh đang ghen. 
Cô ngồi trên sàn đất lạnh, cố gắng nén nước mắt xuống. 
- Ghen? Ha ha ha ha. 
Nụ cười của anh mang đầy sự chế giễu. 
- Cô nghĩ tôi ghen? Ha, có phải là cô điên rồi không, Yến Mịch? Tôi mà ghen vì cô hay sao? Cô nghĩ thôi cũng đừng nghĩ. 
Cô im lặng không nói gì. 
- Chỉ là tôi không thích người phụ nữ của mình bị người khác cướp, cũng không thích cô ve vãn bất cứ người đàn ông nào. Là rác tôi không cần thì người khác cũng không được nhặt lại tái chế. 
- Rác? 
- Đúng, là rác rưởi. Nếu không... thì thế nào? 
- Ha ha ha. 
Cô cười mà không biết tại sao lại đau xót như thế. 
Cô đứng dậy nhưng chân có lẽ đã bị trật nên cô liền ngã xuống. 
Anh nhìn cô nhíu mày lại, ánh mắt cứ như là muốn đánh chết cô. 
Giọng nói lạnh thấu xương bắt đầu vang lên. 
- Cô đang giả vờ đáng thương cho ai xem đấy hả? Muốn tôi thương hại cô? 
Một lần nữa cô cố gắng đứng dậy. 
Nhìn thấy cô nhỏ bé đứng trên đôi chân run run anh liền chướng mắt đưa tay ra kéo cô về phía mình. 
- Á! 
Cô ngã vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2935178/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.