Cô quản gia vừa đến không lâu thì nhìn thấy....
Dật Quân đang mang theo cơn giận hừng hực từ cầu thang đi xuống.
- A! Thiếu gia? Tối qua... anh đã về đây sao?
Nhìn thấy anh là cô liền nghĩ đến chuyện chẳng lành, không biết tối qua Yến Mịch đã bị anh hành hạ ra sao nữa.
- Nếu tôi không về sao bây giờ lại xuất hiện ở nơi quỷ quái này? Cô đúng là càng ngày càng hỏi những câu dư thừa đấy.
Gương mặt điển trai của anh bắt đầu nghiêm nghị hơn.
- À, vậy... thiếu gia, anh có muốn ở lại ăn sáng không?
Vừa bước xuống cầu thang anh liền lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Khói thuốc mờ ảo làm cho cô quản gia không nhận ra được cảm xúc trên mặt anh là gì nữa.
- Cũng được, cô gọi cô ta xuống đây cùng ăn với tôi luôn.
- Hả? Thiếu phu nhân sao? Anh... không phải rất ghét cô ấy à?
Không nói gì, anh chỉ quay sang liếc cô một cái đã khiến cô giật thót tim.
- Được, tôi đi ngay.
...----------------...
Một lát sau.
Thức ăn sáng đã được bày sẵn, Dật Quân cũng đã ngồi ở bàn ăn.
Yến Mịch đang đờ đẫn đi xuống cầu thang, chân thì khập khiễng.
Lúc quản gia lên gọi cô thì cô vẫn còn đang cuộn người nằm ngủ trên sàn phòng tắm.
Quản gia không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cô không muốn nhiều chuyện.
- Này, chân cô bị què rồi hay sao vậy? Chậm chạp lề mề, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2935173/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.