Buổi chiều.
Cạch!
- Quản gia, cô cũng ở đây à? À, mà phải rồi, Dật Quân bảo cô phải chăm sóc tử tế cho thiếu phu nhân của nó mà.
Bác sĩ Bắc, chú của Dật Quân mở cửa bước vào.
- Chú!
- Chào cháu dâu, con khoẻ rồi chứ?
- Vậy hai người nói chuyện, tôi ra ngoài trước.
Quản gia cảm thấy mình là người dư thừa nên đã lui ra ngoài.
- Haiz! Đúng thật là chủ nào thì tớ nấy, cô gái này lạnh lùng, vô cảm y như thằng Dật Quân vậy, trên môi chẳng bao giờ thấy nở một nụ cười.
Bác sĩ Bắc bĩu môi chê bai.
- Chú đừng nhìn cô ấy như vậy mà vội đánh giá, chị ấy tuy có vẻ ngoài lạnh lùng, vô cảm, bất cần vậy thôi chứ chị ấy là một người rất tốt tính, chính là kiểu ngoài lạnh trong nóng.
Yến Mịch vội nói tốt cho cô quản gia đó thì trên môi của chú bỗng cười một nụ cười nham hiểm, cứ như là đã đạt được mục đích gì đó vậy, thật kì lạ.
- Ồ! Thế sao?
Chú ồ lên một tiếng rồi bước về sau ngồi xuống ghế sofa chéo chân lại, lưng tựa về sau, hai tay thì để lên thành ghế. Tư thế ngồi rất thoải mái lại tao nhã, ánh mắt của chú bắt đầu nheo lại sau chiếc kính, chú cất giọng.....
- Vậy.... con có cảm nhận gì về... Bắc Dật Quân - chồng của con?
Hình như cô đã bị đưa vào tròng lúc nào mà chính cô cũng không hay không biết.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2935162/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.