Trong căn phòng bệnh, Yến Mịch cứ đi tới đi lui, cô thật sự muốn ra ngoài, muốn ra khỏi căn phòng này, ở trong đây cô thật sự sắp khó chịu chết rồi.
- Chị ơi! Chị! Cho em ra ngoài đi, em thật sự đã không sao rồi, tịnh dưỡng cũng đã mấy ngày rồi chứ có ít ỏi gì đâu, ở đây em sắp bị tự kỷ luôn rồi.
Thiếu phu nhân đang mè nheo với quản gia, cô thật sự rất rất rất rất muốn ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa. Cả mấy ngày nay ở viện cô đều nằm trong phòng, thật sự là nằm đến mức xương cốt sắp rã rời.
- Thiếu phu nhân, trái cây gọt xong rồi, em ăn đi!
Quản gia đưa dĩa trái cây đến trước mặt Yến Mịch dường như từ nãy đến giờ cô ấy luôn phớt lờ lời mà Yến Mịch nói, cũng chẳng thèm để ý đến tay chân của Yến Mịch cứ hoạt động không ngừng.
Cô thở dài cầm lấy dĩa trái cây đặt xuống bàn rồi nắm lấy tay quản gia đung đưa.
- Chị quản gia, bây giờ... em lấy thân phận là thiếu phu nhân ra lệnh chị cho phép em ra ngoài.
Quản gia liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ.
- Còn hai ngày nữa là xuất viện rồi, em cố chịu đi.
- Mà.... em không phải là thiếu phu nhân sao? Ra ngoài cần phải hỏi ý một quản gia như nữa à?
Hai ngày nữa? Cho dù là một phút, một giây cô cũng như nổ tung, bình thường cho dù bị nhốt ở nhà cô cũng không sao. Nhưng đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2935156/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.