À! Đây là phòng của thiếu gia, từ hôm nay em sẽ ở cùng phòng với thiếu gia. 
Quản gia nhìn cô Yến Mịch vô cùng lo lắng, tuy biết đây không phải là chuyện tốt gì cho Yến Mịch nhưng... ý của ông chủ, quản gia cô cũng chẳng có cách nào. 
Vừa nghe nói xong mặt của Yến Mịch liền bị tái xanh, chân cô như đứng không vững nữa. 
- Sao chứ? Em.... ngủ cùng anh ta? Sao có thể? 
Quản gia không nói gì chỉ lắc đầu thở dài rồi ra ngoài. 
Rốt cuộc là có chuyện gì nữa đây? Anh ta lại bị làm sao nữa vậy? Ngủ chung? Anh ta bị điên rồi à? Mình thà ngủ dưới sàn cũng không muốn nằm cùng giường với người đàn ông này, ai biết anh ta lại giở trò biến thái gì với mình nữa chứ? 
Cô đi đến ngồi xuống giường, mặt mày ủ rủ. 
...----------------... 
Cô mệt rồi ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay, đến khi mở mắt tỉnh dậy thì đã là mười hai giờ trưa rồi. 
- Oáp! 
Tỉnh dậy co dụi dụi mắt rồi đứng lên mở cửa đi xuống lầu. 
- Ôi trời! Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi đó à? Có muốn ăn trưa không? Chúng tôi dọn sẽ dọn lên cho cô. 
Bọn họ gọi cô một tiếng "thiều phu nhân" vô cùng cung kính nhưng sao cô lại nghe thấy chua chát, cứ như bọn họ đang chế giễu cô. Ngay cả nhìn mặt cô họ còn chẳng thèm liếc một cái. 
- À! Không cần đâu, tôi.... không đói, cảm ơn. 
Yến Mịch cười gượng, thấy họ khó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934742/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.