Nghe theo lời của cô hầu gái lúc nãy anh lập tức đi ra sau vườn với dáng vẻ đùng đùng tức giận. 
Cứ nghĩ sau khi tìm được Yến Mịch rồi anh sẽ mắng cho cô ấy một trận tơi bời vì đã khiến anh cất công đi tìm. 
Nhưng sau khi anh đến sau vườn thì mọi cơn giận dường như tan biến. 
Anh nhìn thấy một cô gái khoác bên ngoài một chiếc áo len thật dày màu hồng nhạt, choàng trên cổ một chiếc khăn choàng màu trắng. Cô không đội mũ len để mái tóc đen óng xoã dài, trên mái tóc đen còn vương vấn lại tuyết trắng. 
Cô ấy ngồi trên chiếc xích đu cứ đu đưa, đu đưa không ngừng. 
Cứ tưởng chẳng có gì nổi bật nhưng lại nổi bật vô cùng. 
Trên đôi tay mềm mịn, trắng trẻo không đeo găng tay đó, cô ấy cầm một nhánh hoa mai đỏ vô cùng nổi bật. Đôi môi hồng thắm không ngừng nở nụ cười dịu dàng. Ánh mắt cô nhìn nhánh mai, nhìn ngắm tuyết rơi thật là ấm áp. 
Tuyết rơi càng ngày càng lớn, cô từ từ đưa tay lên đón lấy bông tuyết, nụ cười vô cùng mãn nguyện, hạnh phúc lại còn... có chút e thẹn của một nàng thiếu nữ. 
Anh đứng nhìn cô ở xa xa đằng sau gốc cây hoa lục mai trong vườn. 
Lúc này tim anh cứ như đã lỡ mất một nhịp. 
Trong đầu anh chợt thoáng qua một suy nghĩ. 
Cô gái này trông đơn giản, bình dị lại chẳng có điểm nào nổi bật, giống như.... cây hoa lục mai này vậy. Chỉ đơn giản 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934735/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.