Anh vô tư bế cô vô trong, lướt qua không biết bao nhiêu người, không biết bao nhiêu ánh mắt sững sốt. 
Mặc kệ họ nhìn, mặc kệ cho họ thì thầm to nhỏ, mặt anh vẫn lạnh tanh không cảm xúc. 
Nhưng cô thì khác, cô lại cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, vô cùng xấu hổ, hiện tại cô chỉ muốn có một cái hố để chui xuống thôi, mất mặt chết đi được. 
Nhìn cô xấu hổ dụi đầu vào người của mình anh lại có cảm giác gì đó vui sướng. 
Anh lén nở một nụ cười rồi vội tắt nó đi. 
Anh đưa cô lên phòng, đặt cô nằm lên giường một cách vô cùng nhẹ nhàng. 
Yến Mịch định ngồi dậy thì bị anh ta của anh đặt lên bã vai, đè cô xuống. 
- Á! Tôi...... 
- Nằm yên đi. 
Giọng anh lạnh nhạt nhưng ẩn sâu bên trong lại có thứ gì đó ấm áp. 
Anh tỉ mỉ đắp chăn lên cho cô chỉ chừa lại cái đầu. 
- Anh làm gì vậy hả? 
- Không nhìn thấy sao? Tôi đang đắp chăn cho cô đây này. 
Anh thản nhiên đứng thẳng người nhìn cô. 
- Không phải, ý tôi là... anh đưa tôi lên phòng làm gì? Tôi.... còn... còn đắp chăn cho tôi nữa. Rốt cuộc... là anh đang có ý định gì? 
Yến Mịch thắc mắc, tò mò lại càng lo lắng hơn. Hôm nay cô cảm thấy anh ta lạ lắm. 
Mới lúc sáng còn biến thái, đáng sợ như vậy mà bây giờ lại thay đổi một tr sáu mươi độ. Tự nhiên lại trở nên chín chắn nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934732/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.