/Cô nói sao chứ? Nhã Yến Mịch trốn rồi à? Quản gia, cô làm việc càng ngày càng lơ là rồi đấy, uổng công tôi tin tưởng cô đến vậy. Còn nữa, ở căn biệt thự đó có bao nhiêu người mà trông một người cũng không xong, lại để cô ta trốn thoát. Các người đều là phế vật cả sao?/ 
Tuy là nói chuyện qua điện thoại thôi nhưng có thể cảm nhận rõ sự tức giận, phẫn nộ của Bắc Dật Quân. 
Chắc hẳn là anh ta đang tức giận đến mức phát điên rồi, không thể tin được, ở căn biệt thự này có bao nhiêu là người lại không trông nổi một cô gái yếu đuối. 
Nói chuyện qua điện thoại nhưng cũng khiến cho quản gia toát mồ hôi lạnh rồi đừng nói chi là trực tiếp đối mặt. 
- Vậy.... thiếu gia.... có cần tôi phái người đi tìm không? 
Mọi chuyện đều phải thông qua ý kiến của Bắc thiếu gia thì quản gia cô mới dám làm. 
- /Rầm!/ 
Qua điện thoại là tiếng đập bàn tức giận vang dội của anh. 
- /Không cần đâu, tôi sẽ tự đi mang cô ta về, cô ta có thể đi đâu ngoài Nhã gia chứ?/ 
Trước khi tắt máy anh còn bỏ lại một câu. 
- /Cô nên xem xét lại năng xuất làm việc của mình đi, coi chừng cái chức quản gia này của cô... không còn giữ được lâu nữa đâu./ 
Tút! Tút! Tút! 
Anh vừa tắt máy quản gia vừa thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau sự nhẹ nhõm đó chính là một sự lo lắng, căng thẳng đến tột cùng. 
Cô lần này làm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934713/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.