Khi biết được là cháo do Bắc Dật Quân nấu Yến Mịch cứ cảm thấy có cái gì đó vui vui nên ăn rất vui vẻ.
Nhưng còn cô sự ngại ngùng.
Người đàn ông này ngồi ở đối diện cô chống một ray lên cằm không ngừng nhìn cô chằm chằm làm cho cô đỏ mặt ngại ngùng.
- Anh... anh đừng có nhìn tôi nữa được không vậy? Không thể cho người ta ăn tự nhiên à?
Đôi môi mỏng của anh dần nhếch lên.
- Tôi chỉ nhìn cô thôi mà chứ đâu có dùng miệng đút cho cô đâu mà cô không tự nhiên. Tôi nói này, cô phải mặt dày lên một chút, da mặt mỏng quá rất dễ bị thiệt thòi đấy.
Người đàn ông này thật cứng đầu, lời nói của Yến Mịch vốn đâu có thấm vào anh.
Không những vậy, anh còn bước đến kéo ghế gần lại, ngồi sát vào cô. Một tay anh lại chống lên cằm và nhìn cô.
Cô bực mình rồi, không thèm để ý đến anh nữa, cô cố ăn thật nhanh để thoát ra khỏi ánh mắt của anh.
Nhưng do nôn nóng, ăn cho thật nhanh nên....
- Khụ! Khụ! Khụ!
.... cô bị sặc.
- Này! Cô đang làm gì vậy Yến Mịch, ăn chậm thôi, có ai giành với cô đâu chứ. Ăn thôi mà cũng không xong nữa. Đưa đây...
Bắc Dật Quân cau mày khó chịu với Yến Mịch rồi giành lấy tô cháo của cô.
- Này! Làm gì vậy?
- Để tôi đúng cho!
Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, rõ ràng là quan tâm nhưng mà cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934638/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.