Không để cho Yến Mịch nói gì cả, Bắc phu nhân đã vội lên tiếng độc địa. 
- Ha! Cô cũng hay lắm đấy Yến Mịch, vậy mà cô lại còn có thể quyến rũ con trai của tôi - Bắc Dật Quân. Cô dùng gì để làm điều đó vậy? Căn bệnh tim này sao? Cô lợi dụng căn bệnh này để lấy đi sự thương hại của nó sao? 
- Cũng lắm chiêu trò nhỉ? Nhưng tôi nói cho cô biết, cô đừng có quá suy tâm vọng tưởng! Nên biết yên phận một chút, vì sớm muộn gì thì cô và con trai tôi cũng sẽ ly hôn thôi. Đừng có cố vờ vịt đáng thương trước mặt nó nữa! Tôi nghĩ sẽ nhanh thôi, cô sẽ phải thất vọng đấy. Yêu, thì nên đặt tình yêu vào đúng người. Đã không lành lặn, khoẻ mạnh như người khác còn muốn trèo lên cao để biến thành phượng hoàng. Ha! 
Những lời nói này như là mũi nhọn đâm vào tâm hồn của Yến Mịch. 
Thật sự chỉ là cô suy tâm vọng tưởng? Nhưng mà cô cũng đâu có nghĩ gì nhiều. Yến Mịch cô cũng chỉ muốn có được hạnh phúc ngắn ngủi thôi mà, cô đâu nghĩ nó sẽ kéo dài dài cho đến khi cô chết. 
- Nãy giờ tôi khát nước rồi, cô còn không biết lấy nước cho tôi? 
Ánh mắt sắc lạnh cuối cùng cũng "rũ lòng từ bi" mà liếc qua Yến Mịch một cái "xoẹt" lửa. Trong đôi mắt đó chủ nhìn qua Yến Mịch một xái thôi nhưng cô đã nhìn ra được sự khinh thường và ghét bỏ, ánh mắt này... rất giống với Bắc Dật Quân trong nhiều tháng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934599/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.