Cứ tưởng khoảng cách của hai người lúc này đã là khoảng cách gần nhất rồi, không còn có cách nào gần thêm được nữa. 
Nhưng,..... 
Bắc Dật Quân lại nhân lúc Yến Mịch không để ý mà ôm eo, kéo cô lại lại. 
Bị kéo một cách bất ngờ, Yến Mịch đứng không vững mà khụy gối lên người, ngã nhào, ôm chặt vào cổ của Dật Quân. 
Lúc này tim cô thật sự như muốn nổ tung, cảm giác vô cùng lạ thường. Đầu óc rối loạn, đảo điên như sắp điên lên. 
Cô vịn lên bả vai của Bắc Dật Quân mà giữ thăng bằng lại. 
Quỳ lên giường, hai tay vịn lên vai của Dật Quân, cô cúi đầu xuống nhìn anh. 
Dật Quân thì ôm chặt lấy cái eo thon gọn như eo con kiến của Yến Mịch, người đầu lên nhìn cô. 
Hai người nhìn nhau chết lặng như không còn biết trời trăng mây nước gì nữa, thời gian ngừng động rõ rệt. 
- Có phải là tôi quyến rũ đến mức khiến cô không phải rời mắt không? 
Bỗng, không khí im lặng lại bị Bắc Dật Quân phá vỡ. Anh nhếch mép lên cười ma quái. 
- Anh... làm gì có. 
Yến Mịch bị câu nói của Dật Quân làm tỉnh táo, cô đẩy anh định thoát khỏi người đàn ông đáng ghét hay thích chọc ghẹo người khác này. 
Thì... lại bị anh ôm chặt hơn, không có cách nào đẩy ra được. 
- Anh làm gì vậy? Bỏ tôi ra! 
Yến Mịch có phần hoảng hốt mà cau mày lại, đánh "mạnh" vào bả vai của anh. 
Nhưng cái mà Yến Mịch gọi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934577/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.