Khi Yến Mịch đã cầm ly sữa ấm nóng trên tay, cô cảm thấy có mùi gì đó trông như đố kỵ, ghen ghét ở trong ly sữa. Thật sự... không cách nào mà uống nổi.
- Sao lại không uống? Sáng nay cô có ăn gì đâu.
- Tôi....
- Hay là cô đã ngắm tôi đến no luôn rồi?!
Bắc Dật Quân nhếch mép lên đầy ý đùa cợt. Lúc anh như này cũng chính là lúc Yến Mịch cảm thấy khó chịu nhất, cứ như là cô đang bị anh khinh thường mà đem ra làm món đồ chơi để chế nhạo vậy. Thật đáng sợ!
- Anh đừng có ngắt lời tôi để nói những câu nói ghê tởm đó nữa. Tôi không thích nghe anh nói vậy đâu. Anh hãy nói cho những người thích nghe đi thì hơn.
Anh "ồ" lên một tiếng rồi bước ra khỏi chỗ của mình, bước dần đến chỗ của Yến Mịch.
- Cô không thích nghe thì tôi không được nói sao? Đâu ra cái quy định đó vậy? Do cô tự đặt ra à?
Ly sữa được đặt xuống bàn một cách thô thiển. Trên gương mặt dễ thương của Yến Mịch bây giờ chỉ còn lại sự cau có, khó chịu, mặt nhăn mày nhó rất khó coi.
Nhưng, trong mắt của Bắc Dật Quân thì lại đáng yêu vô cùng.
Anh ngồi xuống và vươn cánh tay thon dài ra cằm cốc sữa lên.
- Uống đi! Đừng để bụng đói! Không tốt cho sức khoẻ đâu.
Ha! Cô khoẻ mạnh để làm gì? Để mặc sức cho anh chơi đùa hay sao?
- Sức khoẻ của tôi anh có thể quản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934551/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.