Sáng hôm sau, khi Yến Mịch vừa thức dậy thì đã thấy Bắc Dật Quân quần áo chỉnh tề đứng ở cửa sổ thắt cà vạt rồi.
- Dật Quân! Anh định đi làm sao?
Bắc Dật Quân xoay người lại, đi đến bên Yến Mịch mà xoa đầu cô.
- Em thức rồi sao? Nếu mệt thì ngủ thêm chút nữa đi rồi dậy! Anh phải đi làm rồi!
Yến Mịch có phần không muốn cho lắm, cô không nỡ rời xa Bắc Dật Quân. Bây giờ cô chỉ muốn nhìn thấy anh mỗi lúc mỗi nơi thôi, cho dù một phút cũng không muốn anh đi làm.
Haiz! Yêu là vậy đấy! Bám nhau như là sam. Lúc nào cũng muốn được bên nhau.
- Anh... thật sự phải đi làm sao? Vết thương của anh....
Chính Yến Mịch cô là người không muốn Dật Quân đi làm nhưng lại giả vờ lo lắng cho vết thương của anh.
Nhìn cô lưu luyến như vậy, anh thật sự cảm thấy rất vui. Anh mỉm cười dịu dàng rồi hôn nhẹ lên môi Yến Mịch một cái.
- Ngoan! Anh sẽ về sớm thôi! Hay là... hôm nay em nấu bữa trưa cho anh đi! Cho dù có bận thì anh nhất định cũng sẽ về để nếm thử bữa trưa do em nấu. Được không?
Yến Mịch ngoan ngoãn gật đầu.
- Được rồi! Ngủ thêm đi!
Bắc Dật Quân nhẹ nhàng đỡ Yến Mịch nằm xuống, đắp chăn cho cô rồi mới đi làm.
Một lát sau....
Yến Mịch xuống dưới nhà.
- Thiếu phu nhân! Em dậy rồi sao? Tất cả nguyên liệu đã được chuẩn bị xong hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934520/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.