Chương trước
Chương sau
"Em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi..."

Lam Nhan không thể tưởng tượng nổi cảnh phải sống một mình ở nơi đó, canh giữ hai ngôi mộ, trên sân thượng còn từng có hai người chết, cô ta chắc. chắn sẽ phát điên.

Thế nhưng, Lăng Tiêu

......

Lăng Tiêu lại nhắm mắt, không muốn nhìn cô ta thêm một giây nào nữa.

Tên vệ sĩ đứng sau Lam Nhan lập tức tiến lên lôi cô ta ra ngoài. Tiếng kêu gào. thảm thiết của Lam Nhan vang vọng rất lâu mới hoàn toàn biến mất.

Từ hôm nay, tiền tài và danh vọng mà Lam Nhan từng sở hữu đều trở thành mây khói, chẳng còn liên quan gì đến cô ta nữa.

Sau này, Lăng Thiên Vũ cũng từng hỏi cô ta: "Điều hối hận nhất trong cuộc đời này của bà là gì?"

Lúc đó, Lam Nhan mới ngoài ba mươi tuổi mà gương mặt đã đầy nếp nhăn, sắc mặt vàng vọt, xin màu, không còn chút phong thái nào của ngày xưa.

Cô ta trả lời Lăng Thiên Vũ: "Điều hối hận nhất đời mẹ chính là quá tham lam, luôn mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình, nên mới chọc giận tên ác quỷ Lăng Tiêu."

Cho đến khi Lam Nhan chết, Lăng Thiên Vũ cũng chưa từng nghe được một lời hối lỗi hay ăn năn nào từ miệng cô ta dành cho con trai ruột là cậu.

Cô ta làm người thất bại, khi làm mẹ cũng chưa từng dành một chút tình mẫu tử nào cho đứa con đứt ruột đẻ ra, chưa từng gánh vác một chút trách nhiệm nào...

Sau khi Lam Nhan bị đưa đi, quản gia Bạch bước vào báo cáo: "Ông chủ, Vương Vận Thi đến, nói là muốn giải thích chuyện tối qua với ông chủ."

Lúc này, Lăng Tiêu đang quay lưng về phía cửa, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh lạnh lùng nói, đầu cũng lười quay lại: "Bảo cô ta cút."

Quản gia Bạch ngẩn người, thở dài rồi đi ra ngoài. Tại nhà họ Thịnh.

Hôm đó, Thịnh Hoàn Hoàn đã yêu cầu Trần Anh Kiệt tìm người, mãi đến hôm nay hắn mới đưa người đến gặp cô: "Đây là đàn em của tôi, Hà Vinh, nhà vô địch tán thủ, là tay súng cừ khôi, còn rất thông minh."

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông trước mặt, tướng mạo đàng hoàng, có chút quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu, bèn hỏi: "Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?”

Hà Vinh không hề giấu giếm, thản nhiên nói: "Đúng là đã từng gặp vài lần. Ngày Lăng Hoa Thanh ra tù, cô còn bắn tôi một phát súng."

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ lại vụ nổ súng hôm đó, cô đúng là đã bắn trúng một người, hơn nữa người đó còn định phản kích, may mà Lăng Tiêu kịp thời ứng cứu, người đàn ông đó mới trượt xuống lề đường. Đột nhiên, mắt Thịnh Hoàn Hoàn nheo lại: "Là anh?”

Đồng thời, Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhớ ra tại sao lại thấy Hà Vinh quen mặt. Cô đã gặp anh ta ở bệnh viện, hôm đó ở biệt thự trên núi cũng thấy mặt anh ta, anh ta là vệ sĩ bên cạnh Lăng Hoa Thanh.


Nhưng một người như vậy, tại sao lại đến bên cạnh cô?

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn lập tức trở nên sắc bén: "Anh nên đi tìm Lăng Tiêu thì hợp hơn đấy."

Theo Lăng Tiêu, chắc chắn sẽ tốt hơn theo cô rất nhiều, chuyện đó ai cũng biết.

Hà Vinh lắc đầu nói: 'Bên cạnh anh ta có rất nhiều người có thể dùng, không ai kém tôi, hơn nữa, với những việc tôi đã làm trước đây, anh ta không thể nào trọng dụng tôi. Nhưng đi theo cô thì mọi chuyện sẽ khác."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.