Chương trước
Chương sau
Phùng Việt vòng hai tay quanh ngực: “Tôi thấy các người càng giống đến đòi

nợ: Đâu ra chuyện người thăm bệnh đến tay không, còn một người mặc áo da, một người mặc áo khoác đen nghênh ngang bước vào, nhìn thế nào cũng như

đến đòi nợ.

"Tôi thấy anh thiếu ăn đòn của Boss nhà anh đấy." Đường Dật vỗ nhẹ vai Phùng Việt, tiếp đó đẩy anh ta ra rồi mở cửa vào với Diệp Sâm.

Lăng Tiêu mặc quần áo bệnh nhân, tựa nửa người lên giường bệnh lướt điện thoại.

“Rốt cục Lăng Gia của chúng ta cũng rảnh được rồi sao?" Đường Dật nghênh ngang ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.

Diệp Sâm kéo cái ghế qua ngồi một bên.

Lăng Tiêu không ngẩng đầu: “Sao hai người lại tới." Diệp Sâm nhếch môi: “Tới xem anh chết chưa."

Lăng Tiêu không nóng không lạnh: “Xem xong thì cút."

Lăng Tiêu luôn nhàm chán như thế, Diệp Sâm và Đường Dật sớm đã quen rồi nên lười so đo với hắn.

Đường Dật thấy từ đầu đến cuối Lăng Tiêu cứ nhìn chằm chằm điện thoại mà chẳng thèm liếc nhìn họ một cái thì hiếu kì thò người qua, sau đó khiếp sợ

đến mức cái cằm sắp rớt xuống giường bệnh.

Đường Dật khó tin mà nhìn về phía Diệp Sâm: “Lăng Gia lại chơi game, hay. hôm nay lũ lụt?"

Rốt cục Lăng Tiêu cũng nâng mí mắt lên: “Chơi không?”

Thế là lần đầu tiên Phùng Việt tiến vào đã nhìn thấy ba người đều cầm điện thoai dùng sức ấn.

Thế là lần đầu tiên Phùng Việt tiến vào đã nhìn thấy ba người đều cầm điện thoại dùng sức ấn.

Lần thứ hai tiến vào thì nghe thấy Đường Dật đang hùng hùng hổ hổ, Diệp Sâm bày ra vẻ mặt nghiêm túc, Lăng Tiêu thì rất lạnh lẽo.

Phùng Việt ngẫm nghĩ rồi lại rời khỏi phòng bệnh, nói với Lam Nhan bên ngoài cánh cửa: “Lam tiểu thư, mời cô trở về đi!"

Vẻ chờ mong trên mặt Lam Nhan lập tức biến thành thất vọng: “Anh ấy vẫn không muốn gặp tôi sao?”

Phùng Việt lễ phép mà xa cách: “Lam tiểu thư, mời trở về đi!"

Lam Nhan không cam lòng nên cười hỏi Phùng Việt: “Thư ký Phùng, tôi thấy Vương Vận Thi đến mỗi ngày, Lăng Tiêu có gặp cô ta không?"

Phùng Việt lộ ra vẻ mặt khó xử: “Cái này... Xin thứ cho tôi không thể trả lời." mà cười nói: “Ngày mai tôi lại đến thăm anh ấy."

Khi Lam Nhan quay người lại thì sắc mặt đã trầm xuống.

Trước khi đi vào thang máy, cô ta vừa vặn đụng mặt Vương Vận Thị.

Hôm nay Vương Vận Thi mặc áo cổ cao lụa trắng, dưới người là một chiếc váy đuôi cá bó sát người, váy dài đến dưới đầu gối, phác hoạ ra đường cong

hoàn mỹ của chiếc eo thon và mông căng tròn.

Hai tay cô ấy không nhàn rỗi, một tay ôm một bó loa kèn màu trắng, tay còn lại nhấc một cái cà men, tao nhã đi qua bên người Lam Nhan.

Lam Nhan hừ lạnh: “Vương tiểu thư, cô làm như vậy không có ý nghĩa, tôi là mẹ ruột của con trai Lăng Tiêu là Lăng Thiên Vũ, giới thiệu như vậy đủ rõ ràng chưa?"

Ý cô ta là dù Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn chia tay cũng không tới phiên Vương Vận Thi xum xoe Lăng Tiêu, bên cạnh hắn còn có "Chính cung" là cô ta.

Vương Vận Thi nghe xong thì không kinh ngạc chút nào, cô mặt không đổi sắc cười nói: “Đương nhiên tôi biết, tôi còn biết Lăng Thiên Vũ không phải là con ruột của Lăng Tiêu, mà là con của cô và em trai anh ấy."

"Tính ra thì Lam tiểu thư nên gọi Lăng Tiêu một tiếng anh hai như cha của đứa nhỏ, cho nên tôi không biết vừa rồi cô giới thiệu như thế là có ý gì."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.