Chương trước
Chương sau
Không phải cô đã block anh ta rồi sao, vì sao anh ta còn nằm trong danh sách bạn bè của cô chứ?

Đường Nguyên Minh gửi một tấm hình qua, Thịnh Hoàn Hoàn mở ra thì nhìn thấy đó là ảnh những viên kim cương, lớn bằng ngón cái, hơn nữa màu sắc cũng khác nhau, có loại trong suốt, có loại đỏ, ngọc xanh, xanh biếc, mỗi một viên đều sặc sỡ loá mắt.

Tiếp theo Đường Nguyên Minh nhắn ở phía dưới: “Hoàn Hoàn, thích không, những thứ này đều là anh dành tặng cho em."

Thịnh Hoàn Hoàn không đáp mà lập tức block anh ta.

Cô lập tức mở phần mềm diệt virus điện thoại ra, cô hoài nghi Đường Nguyên Minh đã cài virus vào điện thoại của mình.

Sau khi quét xong, cô thật sự phát hiện hai tệp khả nghỉ nên lập tức mở chức năng diệt virus, sau đó điện thoại hiển thị đã an toàn

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, nếu lần sau Đường Nguyên Minh còn có thể gửi tin nhăn đến thì cô sẽ đổi mật khẩu và điện thoại luôn!

Mấy ngày nay Đường Thắng Võ bận đến xoay quanh, Lăng Tiêu công kích không để ông ta có cơ hội thở dốc, cắt đứt tất cả đường lui của ông ta.

Dưới tình huống này, Đường Thắng Văn cũng hết cách, ông ta có nhược điểm nằm trong tay Lăng Tiêu, hơn nữa đang trong giai đoạn thăng chức.

Đây là lần thăng chức cuối cùng trong sự nghiệp chính trị nên ông ta cực kỳ coi trọng.

Vào lúc này, bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì cũng không được can thiệp vào sự thăng chức của ông ta.

Rơi vào đường cùng, Đường Thắng Võ chỉ có thể gọi điện thoại cho Đường Nguyên Minh, bảo anh ta nghĩ cách cứu lại Đường thị, đây chính là tâm huyết cả đời ông ta!

Đường Nguyên Minh nghe xong thì bình tĩnh nói: “Lăng Tiêu đàn áp Đường thị về mọi mặt, chú có chống chọi đến chết cũng không được bao lâu, hắn muốn thì để hắn lấy đi."

Đường Thăng Võ không cam lòng: “Chẳng lẽ không có cách nào khác sao? Chẳng lẽ Đường gia chúng ta sợ Lăng Tiêu à?"

"Chú hai, sớm muộn gì cháu cũng bắt hắn nhổ ra gấp bội." Đường Nguyên Minh thưởng thức bầu trời đầy sao lấp lánh, sao và ánh trăng

ở đây cách địa cầu gần như vậy, anh ta nhếch khóe miệng lên: “Giờ chưa tới lúc, chú chờ một chút, cháu sẽ cho chú một câu trả lời."

Đường Nguyên Minh đã nói như vậy, Đường Thắng Võ còn có thể nói gì?

Rất lâu trước đây Đường Thắng Võ đã đặc biệt bội phục đứa cháu này của mình, tâm tư mưu lược đều mạnh hơn người đã lăn lộn trong giới thương trường là ông ta mấy chục năm.

Cho nên đứa cháu này vừa trở lại thì ông ta đã không oán hận mà nhường vị trí này lại, ai ngờ lại trêu chọc phải ác ma Lăng Tiêu kia.

Sau khi cúp điện thoại, Đường Nguyên Minh lấy điện thoại ra chụp bầu trời rồi nói với người đàn ông bên cạnh: “Nếu Hoàn Hoàn ở đây thì nhất định sẽ rất vui vẻ."

Lưu Húc gật đầu: “Đúng vậy, trong nước không thấy được sao trời đẹp như

vậy.

Lúc này, một cái cường tráng nam nhân từ trong nhà đi ra: “Hoàn Hoàn? Đại ca, anh có phụ nữ thì khi nào?”

Đường Nguyên Minh cười cười không đáp, rút điếu thuốc ra ngậm trong miệng, ngũ quan lập thể có vẻ thâm thúy lại tà ác trong sương khói.

A Thái đụng vào Lưu Húc: “Anh mau nói cho tôi nghe người phụ nữ của đại ca có xinh đẹp không?”

Lưu Húc liếc nhìn Đường Nguyên Minh một cái rồi lắc lắc đầu với A Thái.

A Thái nghi hoặc: “Lắc đầu, chẳng lế không đẹp?"

Đường Nguyên Minh phun ra một ngụm khói rồi chậm rãi nói: “Cô ấy rất đẹp, mắt vừa lớn vừa sáng, làn da y như bạch ngọc, cô ấy là người phụ nữ xinh đẹp nhất đời này tôi từng gặp."


Đường Nguyên Minh liếc anh ta một cái: “Anh đi xem Tiểu Phượng hoàng của anh đi!"

"Keo kiệt."

A Thái 'Chậc chậc' hai tiếng, sau đó nhìn về hướng đỉnh núi: “Khi nào chúng †a mới có thể chiếm lấy bên kia ngọn núi?"

Đường Nguyên Minh nheo đôi mắt đen tà ác kia lại rồi đáp một câu: “Sắp rồi:

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.