“Hoàn Hoàn, chúng ta bỏ đứa nhỏ này rồi bắt đầu lại từ đầu đi!"
Tia sáng trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn từng chút từng chút vỡ vụn, hơi lạnh từ trái tim tràn ra toàn thân: “Cho nên đây chính là kết quả sau một tuần suy xét của anh?"
Lăng Tiêu nói: “Đúng."
"Nó là con của anh."
Giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên lớn lên, đột nhiên rút tay khỏi lòng bàn tay hắn.
Lăng Tiêu đau đớn áy náy, nhưng lại rất kiên định: “Về sau chúng ta sẽ có đứa khác."
Hắn vẫn không thể đối mặt với cô, không thể đối mặt với đứa bé này.
Câu trả lời của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn triệt để nản lòng, cô nhìn hắn rồi lắc đầu, sắc mặt từ màu trắng chuyển thành màu tro tàn, trái tim từ tức giận đến lạnh lẽo, cuối cùng đã chết lặng: “Không, Lăng Tiêu, chúng ta không có khả năng có con nữa, đời này cũng không thể."
Đã tới mức độ này còn cần ở bên nhau sao?
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ ra ban công, lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu: “Nếu đã chán ghét như vậy thì cần gì miễn cưỡng? Anh đi đi, tôi không muốn gặp lại anh."
"Hoàn Hoàn..." "Tôi bảo anh đi."
Thịnh Hoàn Hoàn lại lạnh lùng lặp lại: “Tôi sẽ nhanh chóng xử lý đứa bé này, về sau anh không cần đến nữa."
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng Lăng Tiêu cũng không dễ chịu, nhưng hắn lại không cam lòng giữ lại đứa bé này, hắn đã suy nghĩ nhiều ngày, cuối cùng chỉ khi nào bỏ nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3672003/chuong-1118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.