🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Vậy em phải nói rõ ràng với anh ta." Cố Bắc Thành nói xong thì dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng mà Hoàn Hoàn, đứa nhỏ cần một gia đình tràn ngập tình yêu, không cần một mái nhà miễn cưỡng kết hợp với nhau vì sinh ra nó, lần này em phải suy nghĩ cho kỹ rốt cuộc giữa mình và Lăng Tiêu tồn tại vấn đề gì."

Thịnh Hoàn Hoàn hiểu ý của Cố Bắc Thành, cô nói: “Anh yên tâm, nếu như em muốn cưới thì sẽ không vì chỉ cho đứa nhỏ một ngôi nhà hoàn chỉnh."

Cô phải suy nghĩ thật kỹ vấn đề tồn tại giữa cô và Lăng Tiêu, vì sao tình cảm của họ không chịu nổi khảo nghiệm như thế, vì sao niềm tin giữa họ lại ít ỏi như vậy.

Lúc này tiếng đập cửa truyền đến từ bên ngoài: “Đại tiểu thư, Mộ thiếu đến."

Mộ Tư?

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, không nóng không lạnh trả lời một câu: “Biết rồi" Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lại co quắp trên ghế sa lon, không có ý đứng dậy.

"Em không muốn gặp anh ta sao?" Cố Bắc Thành hỏi.

Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng trả lời: “Em biết anh ta quan tâm em, nhưng hiện tại em không khoẻ lắm nên không muốn xuống lầu, cũng không cần thiết gặp mặt anhta."

Rất nhanh chân của Mộ Tư sẽ khôi phục như lúc ban đầu, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đã không còn vướng mắc gì với anh ta nên họ cũng không cần tiếp tục gặp mặt nữa.

Giờ khắc này Cố Bắc Thành đã hiểu Thịnh Hoàn Hoàn là một người rất nhẫn tâm.

Mộ Tư phản bội tổn thương cô quá sâu, cô sẽ không tha thứ cho anh ta, không có khả năng thản nhiên như không có việc gì mà tiếp tục qua lại, dù chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.

"Nếu em không khoẻ thì nằm nghỉ ngơi đi." Cố Bắc Thành đưa tay đỡ Thịnh Hoàn Hoàn dậy từ ghế salon đi đến bên giường nằm xuống, cẩn thận đắp mền cho cô rồi cười khẽ và nói: “Em nghỉ ngơi đi, hôm nào anh sẽ trở lại thăm em, đến lúc đó anh muốn nhìn thấy một Thịnh Hoàn Hoàn nhảy nhót tưng bừng."

Thịnh Hoàn Hoàn khẽ gật đầu: “Được!”

Sau khi Cố Bắc Thành xuống lầu thì nhìn thấy Mộ Tư quỳ trên mặt đất, trông anh ta có vẻ không tốt, sắc mặt tái nhợt, trên trán đây mồ hôi.

Bên cạnh Mộ Tư có một chiếc xe lăn, một tay của anh ta nắm chặt tay vịn xe lăn mới miễn cưỡng chống đỡ thân thể.


"Ân trọng như núi à? Không dám nhận." Thịnh Xán cười lạnh, nhưng trên mặt lại không có vẻ oán trách và hận thù gì: “Mộ Tư, tôi dạy bảo cậu chỉ vì cậu là người do con gái tôi chọn trúng, tôi xem cậu như con rể tương lai. Tôi ra sức bồi dưỡng cậu chỉ vì muốn cuộc sống sau này của con gái mình vô tư vô lự, không liên quan gì đến bản nhân cậu cả."

"Nếu cậu và Hoàn Hoàn đã chia tay thì chúng ta càng không có liên quan gì. Tôi nghe nói chân của cậu lành lại không dễ dàng, mau đi về tĩnh dưỡng đi, tôi và Hoàn Hoàn đều rất khoẻ, cám ơn cậu quan tâm."

Thái độ của Thịnh Xán làm lòng Mộ Tư như đao cắt. Người đàn ông này đã từng như một người cha hiền hòa sờ đầu anh ta và nói:

“Không sao, thất bại còn có thể làm lại, cháu rất ưu tú, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.