Lăng Tiêu ngồi bên giường thật lâu, hắn biết cô đã tỉnh, cô cũng biết hắn biết cô tỉnh. Nhưng hai người không ai mở miệng trước, không khí ngột ngạt đến mức ngạt thở.
Phụ nữ là sinh vật đa sầu đa cảm, sau đó Thịnh Hoàn Hoàn cứ rơi nước mắt lã chã như mưa.
Nước mắt long lanh chảy từng giọt từ khóe mắt vào bên tóc mai. Lăng Tiêu cứng đờ đưa tay lau nước mắt cho cô.
Nhưng nước mắt của cô như vô tận, càng lau càng nhiều, càng lau càng tuôn trào...
Đôi mày của Lăng Tiêu nhăn càng ngày càng chặt, cúi người hôn lên từng giọt nước mắt của cô rồi đau đớn nói với giọng khàn đặc: “Đừng khóc."
Chỉ hai chữ này đã làm cảm xúc của Thịnh Hoàn Hoàn sụp đổ, cô đưa tay ôm ghì lấy cổ Lăng Tiêu rồi vùi đầu vào. đó nghẹn ngào khóc rống.
Nghe tiếng khóc nức nở bên tai, lòng Lăng Tiêu đau như đao cắt, giọng nói càng khàn càng đau thương: “Thật xin lỗi, tôi đã về muộn."
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi sợ mình khóc thành tiếng.
Lăng Tiêu buông cô ra, tiếp tục hôn lên đôi mắt nhoè lệ của cô: “Thật xin lỗi, tôi không nên để em ở lại một mình, thật xin lỗi..."
Mỗi lần Lăng Tiêu hôn xuống thì sẽ nói một câu "Xin lỗi" .
Nhưng thứ Thịnh Hoàn Hoàn muốn không phải câu "Xin lỗi", hắn không có lỗi với cô, không hề có.
Cô muốn là "Không sao' "Tôi yêu em', nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không chờ được.
Không biết qua bao lâu, rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671989/chuong-1104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.