Sau khi mặc quần áo, Thịnh Hoàn Hoàn không chịu đi ra ngoài. Cô biết hiện tại Đường Nguyên Minh đang muốn mang cô đi, chứng tỏ rất nhanh người của Lăng Tiêu sẽ tìm tới nơi này, cô phải nghĩ cách kéo dài Đường.
Nguyên Minh, cố gắng giúp cho người của Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn khóa cửa phòng tắm lại, cầm lấy hai cái bàn chải đánh răng trên bồn rửa mặt rồi dùng sức nhét vào cửa đáy, kẹt chặt cánh cửa lại.
Sau đó cô quay người đi đến trước vòi hoa sen, dùng sức vặn vòi hoa sen xuống.
Nhưng còn chưa tới năm phút thì Đường Nguyên Minh đã tiến đến. Anh dừng bước bên ngoài phòng tắm: “Hoàn Hoàn, ra đi."
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời, cô nghe thấy trên mái nhà truyền đến tiếng vang, đó là tiếng máy bay trực thăng hạ cánh.
Cô không thể bị mang đi, nếu không có thể sẽ vĩnh viễn không về Hải Thành được.
Thịnh Hoàn Hoàn cầm chặt vòi hoa sen inox trên tay, trên cái trán trơn bóng đầy mồ hôi: “Anh chờ một chút, tôi còn chưa mặc quần áo xong."
"Cần bao lâu?"
Đường Nguyên Minh kiên nhẫn hỏi. Thịnh Hoàn Hoàn thuận miệng nói: “Ba phút."
Chuyện Đường Nguyên Minh vẫn đang ở trong căn hộ này không khó tra ra, chắc hẳn rất nhanh người của Lăng Tiêu sẽ đuổi tới.
Trên mái nhà có chiếc trực thăng hạ cánh, rêu rao như thế thì nhất định người của Lăng Tiêu sẽ đoán được Đường Nguyên Minh muốn dẫn cô đi, cho nên chỉ cần không lên máy bay thì cô sẽ có cơ hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671984/chuong-1099.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.