Đường Nguyên Minh đi một mạch tới trưa, có thể là biết tin Thịnh Hoàn Hoàn không ăn điểm tâm nên anh đã trở về.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì lập tức đi tới cửa hô to: “Đường Nguyên Minh mở cửa, tôi muốn về nhà, anh thả tôi ra ngoài."
Cô nghe thấy có tiếng bước chân đi tới phòng ngủ, bước chân dừng lại ngoài cửa: “Hoàn Hoàn, em muốn ăn cơm Trung hay là cơm Tây? Anh có mua hải sản và bò bít tết, đặc biệt tươi ngon."
Giọng nói dịu dàng của Đường Nguyên Minh làm Thịnh Hoàn Hoàn rất tuyệt vọng.
Cô biết lần này Đường Nguyên Minh đã quyết tâm không thả cô đi, cô nhất định phải tự nghĩ cách.
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc một lát rồi nói với Đường Nguyên Minh: “Cơm Tây đi"
Cô phải thỏa hiệp trước mới có khả năng tranh thủ càng nhiều tự do.
Đường Nguyên Minh hơi bất ngờ trước câu trả lời của Thịnh Hoàn Hoàn, nghĩ lền đoán ra tâm tư của cô, anh bao dung cười khẽ và nói: “Hoàn Hoàn nghĩ giống anh đó, vậy trưa chúng ta ăn cơm Tây."
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Anh thả tôi ra ngoài, tôi làm cùng với anh."
Đường Nguyên Minh chậm chạp không trả lời, Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không gâ) dù sao tôi cũng không ra được, tôi không ăn thì đứa nhỏ trong bụng cũng phải ăn."
Đứa nhỏ chỉ là một cái cớ.
Kỳ thật họ đều biết phôi thai hơn một tháng tuổi chỉ là một cục máu, không có tim không có não không có thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671979/chuong-1094.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.