"Lăng Gia, đừng lo cho chúng tôi, đi mau đi." Vân Lang ngẩng đầu hò hét với Lăng Tiêu.
Hai thủ hạ còn lại là Tật Phong và A Ly cũng bảo Lăng Tiêu và Diệp Sâm đi mau.
Bọn họ đều biết Taisen đã chuẩn bị hết mới đến, trên người họ và trên thuyền đều là vũ khí, hơn nữa họ có mấy chục người, Taisen không muốn bọn Lăng Tiêu sống sót xuống thuyền.
Nhưng Lăng Tiêu lại không quan tâm đến lời nói của họ, hắn đi đến trước bàn rồi bình thản ung dung ngồi xuống, nhếch môi mỏng với Taisen: “Taisen, món quà gặp mặt này của anh quá nặng rồi."
Taisen ngồi xuống đối diện Lăng Tiêu, cười xán lạn nhìn hắn và nói với giọng điệu thù hận mãnh liệt: “Lấy giao tình của chúng ta thì món quà này đương nhiên không thể nhẹ."
Lăng Tiêu cười cười, thân thể hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt thâm thúy sắc bén rất lạnh lẽo vô tình: “Tôi sợ anh không chịu nổi quà đáp lễ của tôi thôi."
Nói xong, Lăng Tiêu đưa tay vỗ nhẹ. Lúc này tình hình bên bờ lập tức đảo ngược.
Một loạt tiếng súng vang lên, thủ vệ bên bờ được đổi hết thành người của Lăng Tiêu.
Lúc này thuyền còn chưa chạy xa nên mọi người đều thấy rõ tình hình bên bờ.
Người đàn ông phía sau Taisen giận dữ, lập tức nhấc súng chỉ vào Lăng Tiêu: “Tao giết mày."
"Âm!" Một tiếng súng vang lên. Lăng Tiêu bình yên vô sự ngồi ở đó, không động đậy lấy một cái.
Mà người đàn ông phía sau Taisen thì đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671977/chuong-1092.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.