Sau bữa ăn, Tô Quy vừa để bát xuống thì đã mặt mày xanh mét trừng Lăng Tiêu và Văn Sâm: “Ăn no chưa, ăn no rồi thì đi nhanh lên."
Bà cụ không nói chuyện thay Lăng Tiêu và Văn Sâm nữa mà xoay người tiến vào phòng, vừa đóng cửa lại đã cười trộm: Đã đến tuổi này rồi vẫn thích ghen tuông, thật là đáng yêu!
Lăng Tiêu nhìn ông lão có chòm râu dê trước mắt, không nhanh không chậm nói: “Lão tiên sinh, tôi giao dịch với ông được không?”
Tô Quy khoát tay: “Không hứng thú, đi nhanh lên."
"Nếu ông chịu rời núi thì tôi bảo đảm nửa đời sau vợ chồng hai người sẽ bình yên.
Trước khi đến Thịnh Tư Nguyên đã kể nguyên nhân năm đó Tô Quy lánh đời cho Lăng Tiêu biết, cũng giống như lúc trước Thịnh Tư Nguyên trốn sang nước ngoài.
Năm đó sau khi Tô Quy lánh đời, những lão trung y có chút danh tiếng như Thịnh Tư Nguyên đều bị đồn vào đường cùng hoặc là không dám làm nghề y nữa, cũng có người chạy trốn sang nơi đất khách quê người để được an bình.
'Tô Quy nghe xong thì cười lạnh: “Nhóc con, đừng nói chuyện lớn lối như vậy, cậu còn chưa có bản lĩnh đó."
Lăng Tiêu cười nói: “Những thành thị khác thì tôi không dám hứa chắc, nhưng ở Hải Thành thì Lăng Tiêu này muốn bảo vệ vợ chồng các người là chuyện dễ như trở bàn tay."
"Tôi sẽ mua một mảnh đất cho vợ chồng hai người tiếp tục sống theo cách mình thích, chỉ cần hai người không muốn thì không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671945/chuong-1060.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.