Chương trước
Chương sau
Lăng Tiêu biết Thịnh Xán đang cố ý làm khó hắn, nhưng Thịnh gia xảy ra nhiều chuyện như vậy làm Thịnh Hoàn Hoàn bị rất nhiều tổn thương, Thịnh Xán

làm ba muốn trút giận vì con của mình cũng là chuyện đương nhiên.

Hắn muốn được Thịnh Hoàn Hoàn tha thứ thì phải qua ải này của Thịnh Xán trước.

Hơn nữa hiện tại Thịnh Xán cũng không phải chối bỏ hắn mà chỉ đang khảo. nghiệm, đây đã là kết quả tốt nhất, Lăng Tiêu tương đối quý trọng.

Lăng Tiêu rất thành khẩn: “Xin bác trai chỉ rõ."

Thịnh Xán rất hài lòng với thái độ của Lăng Tiêu.

Dù sao Lăng Tiêu có được thân phận hôm nay cũng dựa vào đấu óc khôn khéo nhanh nhạy, chắc hẳn hắn đã sớm nhìn ra ông ấy đang cố ý làm khó dễ hắn.

Nhưng hắn vẫn chịu phối hợp, đây mới là mấu chốt.

Thịnh Xán nhìn về hướng phòng bếp: “Hôm nay đầu bếp nghỉ ngơi, đêm nay có thể ăn cơm được không thì phải xem cậu."

Không phải Hoàn Hoàn nói hắn biết làm cơm sao, vậy kiểm tra tài nấu ăn của hắn trước đã.

Lăng Tiêu hiểu ý, thì ra nan đề nằm ở đây: “Bác trai xin yên tâm giao cho cháu."

Một bữa cơm mà thôi, đối với hắn không tính là làm khó dễ.

Thịnh Xán đứng lên duỗi cái lưng mỏi ra: “Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ một giấc, lúc tỉnh ngủ tôi muốn trông thấy tám món một canh."

"Vâng." Lăng Tiêu cười đứng lên, cao hơn Thịnh Xán tận nửa cái đầu.

Thịnh Xán bị đôi mắt ưng mỉm cười của Lăng Tiêu làm cho đáy lòng run rẩy, cổ ông ấy cứng rắn: “Vậy còn không mau đi?"

Khi Thịnh Hoàn Hoàn chạy đến thì Lăng Tiêu đã vào phòng bếp, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng nhìn về phía Thịnh Xán: “Ba, không phải ba bảo Lăng Tiêu đi nấu cơm đó chứ, anh ấy đang bị thương mà!"

Thấy Thịnh Hoàn Hoàn hướng về Lăng Tiêu, trong lòng Thịnh Xán đặc biệt khó chịu: “Đau lòng à? Ba thấy cậu ta bị thương không nặng, nấu cơm cũng không phải việc tốn sức, không có gì đáng ngại."

"Ba...."

Mặt Thịnh Xán tối sầm lại: “Nếu con cảm thấy ba làm khó cậu ta thì bảo cậu †a về đi, chẳng lẽ đầu bếp nhà chúng ta làm đồ ăn không ngon hơn sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn: “... Con đi giúp anh ấy."

Thịnh Xán: “Trở về, không được đi."

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Thấy Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước, Thịnh Xán mới chậm rãi trở về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi Thịnh Xán đi, Thịnh Hoàn Hoàn đứng tại chỗ một lúc lâu, một lát sau lại thấy Thịnh Xán thò đầu ra.

Thấy bị Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện, Thịnh Xán cứng rắn nói: “Không được phép giúp cậu ta, có nghe hay không?”

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, lúc này Thịnh Xán mới đỏ mặt đóng cửa lại.

Thịnh Hoàn Hoàn lại đứng đó một lúc lâu, ánh mắt rơi vào quà cáp chất đây trên bàn, cô nhức đầu ấn trán, Lăng Tiêu là mang hết tất cả những vật cất chứa của mình tới sao?

Thịnh Hoàn Hoàn lại đi đến phòng Thịnh Xán nhìn mấy lần rồi mới quay người bước nhanh về hướng phòng bếp.

Cô dừng ở cửa phòng bếp thì nhìn thấy Lăng Tiêu đang bận rộn trong bếp, Thịnh Hoàn Hoàn có chút hoảng hốt, cảnh tượng này từng xuất hiện trong đầu cô vô số lần, hiện tại cuối cùng gương mặt của nhân vật nam chính đã rõ ràng.

Lăng Tiêu dường như phát hiện có người đang nhìn mình nên quay đầu lại.

Thịnh Hoàn Hoàn: “... Ừm."

Cô hoài nghi hắn cố ý chờ cô đến mang giúp hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn cầm một cái tạp đề mới ra rồi ra hiệu Lăng Tiêu xoay người sang chỗ khác.

Lăng Tiêu giơ hai tay lên nhìn cô: “Nhanh lên nào, tay tôi có vết thương."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.