Lăng Kha bị Đường Dật kéo xuống hầm để xe rồi lên xe của anh.
Lăng Kha không biết Đường Dật muốn đi đâu, trên đường đi anh vẫn không nói gì. Lăng Kha cảm thấy hơi xấu hổ: “Cái kia, không phải anh có lời muốn nói sao?"
Những lời phải nói tiếp theo khiến lòng bàn tay Đường Dật trong ứa mồ hôi, anh trầm mặc hồi lâu mới đáp lại một câu: “Lát nữa rồi nói."
"À." Lăng Kha gật đầu, tùy ý tìm đề tài để nói chuyện: tỉnh lại không đau đầu chứ?"
“Ngày anh uống say!"
"Đau"
Cả đời cũng khó mà quên được kiểu đau đầu đó.
Lăng Kha nói: “Thật có lỗi, tôi không biết tửu lượng của anh..."
Đường Dật nghe xong lập tức làm sáng tỏ cho mình: “Tửu lượng của tôi rất tốt, đêm đó không phải cô trộn mấy loại rượu lại với nhau sao, tôi không thể uống như vậy."
"À!" Lăng Kha tỏ ý đã hiểu.
Đường Dật lại sợ Lăng Kha không tin: “Tửu lượng của tôi rất tốt, không tin cô hỏi Diệp Sâm thử xem, mỗi lần uống rượu với họ, lần nào không phải tôi đưa họ trở về?"
Lăng Kha nhìn vẻ mặt nghiêm túc nghiêm trang của Đường Dật mà thốt ra: “Thật đáng yêu."
"Ừm?” "ÀI Tôi nói là..." Lăng Kha có chút lúng túng trừng mắt nhìn, vội kiếm cớ: “Tôi
nói là đêm đó dáng vẻ anh uống say thật đáng yêu, lúc thì hát nhạc thiếu nhi lúc. thì nhảy múa."
Đường Dật: “..."
Theo anh biết thì anh uống say chỉ nằm ngáy o o thôi.
Đường Dật giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671921/chuong-1036.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.