Thịnh Hoàn Hoàn lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác: “Cái này cần tự hỏi anh có muốn đi hay không."
Lăng Tiêu lại hỏi: “Vậy em muốn tôi đi không?”
Kim Thần kinh hãi đến mức muốn rớt cằm xuống, giọng nói của sư phụ quá dịu dàng, ánh mắt cũng quá triền miên, đây là muốn Thịnh Hoàn Hoàn ngấy đến chết sao?
Trước kia Kim Thần chưa từng nhìn thấy Lăng Tiêu như vậy.
Một người lạnh lẽo kiêu ngạo mà bắt đầu dịu dàng thì... Quá khủng bố!
Vậy em muốn tôi đi không?
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời vấn đề này của Lăng Tiêu.
Gô nói với Kim Thần: “Nếu anh đã không có việc gì thì tôi về công ty."
Kim Thần lập tức kêu ngao ngao: “Sao lại không có việc gì, chân tôi bị thương, phải dưỡng thương nửa năm, cái này có khác gì lấy nửa cái mạng của tôi chứ?"
Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được trêu chọc anh ta một câu: “Tôi nghĩ anh quan tâm nhất là gương mặt của mình chứ.”
Nói xong Thịnh Hoàn Hoàn không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh Kim Thần nhịn không được rụt cổ một cái rồi lấy chăn che đầu lại, giọng nói nghèn nghẹn truyền đến từ trong đó: “Sư nương cười với tôi chỉ là theo lễ phép, sư phụ tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều."
Sư nương? Hừm, xưng hô này cũng không tệ lắm!
Kim Thần nghe thấy ngoài cái chăn truyền đến tiếng cười lạnh cực kỳ khinh thường: “Sư nương của anh không bị mù."
Kim Thần lập tức thò đầu ra: “Sư phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671902/chuong-1017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.