Lần này Nam Tầm không đẩy Diệp Sâm ra, ánh mắt cô ấy dời khỏi hai thi thể rồi vùi mặt vào lồng ngực rộng lớn của anh.
Diệp Sâm giơ tay lên dịu dàng vuốt ve lưng cô ấy mà an ủi.
Hai người đang sống yên ổn nói không có liền không có, làm người ta nhịn không được cảm thán sinh mệnh quá yếu ớt, cuộc đời quá nhiều biến cố, còn sống đã là may mắn lắm rồi.
Nửa đêm cuối thu rất lạnh, rõ ràng cô đã mặc áo khoác mà vẫn cảm thấy tứ chỉ lạnh lẽo, Thịnh Hoàn Hoàn đưa chút ấm áp còn lại cho Lăng Tiêu.
Không biết Diệp Sâm và Nam Tầm đã rời đi từ lúc nào, trên sân thượng chỉ còn lại Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu và hai thi thể.
Tiếng gào thét đau khổ của Lăng Tiêu vang vọng trong đêm đen thật lâu không tiêu tan, không biết những tâm tình này đã kiềm chế dưới đáy lòng hắn
bao nhiêu năm, bây giờ đột nhiên tràn ra như núi lửa phun trào.
Thịnh Hoàn Hoàn ôm chặt người đàn ông này, hi vọng có thể cho hắn sức mạnh để hắn chống chọi qua thời khắc tuyệt vọng này.
Bởi vì cô không thể ở bên hắn quá lâu. Trong khoảng thời gian ở lại, cô chỉ muốn ôm hăn thật chặt.
Dưới lầu, mọi người trong biệt thự đều đang mặc niệm cho vợ chồng Lăng Hoa Thanh.
Không biết qua bao lâu, Lăng Tiêu mới xuất hiện trước mặt mọi người, hắn tự tay lần lượt ôm thi thể của Lăng Hoa Thanh và An Lan xuống lầu, tiếp đó tỉnh táo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671895/chuong-1010.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.