Diệp Sâm đeo mắt kính lên, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng tự phụ: “Cái này phải dựa vào chính anh, chuyện này không ai giúp được anh cả."
Sau khi xuống lầu, Diệp Sâm không để ý đến sắc mặt Đường nãi nãi và Đường phu nhân khó coi đến mức nào mà lễ phép thản nhiên chào hỏi họ một tiếng rồi rời đi, để lại cho Đường Dật một đống cục diện rối rắm.
"Bà nội." Đường Dật vừa ngồi xuống ghế sa lon thì Đường nãi nãi đã cầm lấy quả táo trên bàn ném vào người anh: “Bà mặc kệ cháu dùng cách gì, trong vòng mười ngày phải dẫn cháu dâu trở về cho bà, nếu không bà không nhận cháu nữa."
Rống xong, Đường nãi nãi thở phì phì đi ra ngoài. Đường phu nhân sau lưng nhịn không được bổ sung một câu: “Phải là nữ."
Đường Dật che mặt, đau khổ bĩu môi lẩm bẩm: “Trời ạ, Diệp Sâm anh đã tạo nghiệt gì vậy!"
Lăng Kha còn nằm ngủ say trên giường mình, hoàn toàn không biết lòng tốt của mình đã tạo ra hậu quả gì!
Mang thai thèm ngủ, buổi sáng Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy trễ hơn rất nhiều, cũng may là đến kịp hội nghị thường lệ.
Buổi chiều Thịnh Hoàn Hoàn tan sở đúng giờ, Cố Bắc Thành đã đợi cô dưới lầu.
Họ đi đến bệnh viện, Thịnh Hoàn Hoàn lại gặp được Bạch Tuyết.
Đã nhiều ngày không gặp, Bạch Tuyết thay đổi rất nhiều, quần áo vừa vặn, dáng vẻ xinh đẹp, sắc mặt hồng hào, nhìn như tiểu thư khuê các xuất thân từ danh môn vọng tộc, đâu còn chút nhút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671870/chuong-985.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.