Tài xế thờ ơ: “Đây là lệnh của Lăng Gia, các người chỉ cần thành thật ở trong xe rồi giao tất cả cho Đường thiếu xử lý."
Lâm Chỉ Vũ lạnh lùng nói: “Anh mở khóa ra trước, tôi chỉ xuống xem một chút..."
"Ngậm miệng." Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên quát lên một tiếng, ánh mắt sắc. bén nhìn về hướng Lâm Chỉ Vũ: “Cô có thể đừng nói nữa không?"
Các cô nên tin tưởng Lăng Tiêu, lúc này đi xuống thì công sức của Lăng Tiêu sẽ uổng phí.
Hắn dùng bản thân ra cược, cô không cho phép kẻ nào phá hư.
Trong xe yên tĩnh tâm mười giây, Lâm Chỉ Vũ lạnh lùng nói: “Tôi làm gì còn chưa tới phiên cô dạy dỗ."
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn tranh chấp với cô ta mà lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này Đường Dật đã xuống xe, anh đi về hướng Ferrari rồi ngừng lại.
Lúc này Lăng Tiêu đang thở phì phò, trán của hắn đập lên tay lái nên rách da, má chảy từ vết thương xuống lông mày.
Lăng Thiên Vũ bên cạnh hai mắt đỏ rực nhìn hắn: “Đừng... Đừng..."
Giọng của cậu không vang dội giống tiếng rít gào vừa rồi mà trầm thấp khàn khàn giống như một con dao rỉ sét.
Lăng Tiêu nhìn cậu rồi đặt bàn tay lên đầu cậu nhẹ nhàng vuốt ve: “Thiên Vũ, ba không chán ghét con, mà là bị bệnh không thể khống chế hành vi của mình, như người trong bệnh viện thần kinh có làm cái gì bản thân họ cũng không biết, đây không phải là ý muốn của họ."
Lăng Thiên Vũ căn chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671850/chuong-965.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.