"Không để bảo tôi đền tiền, không đưa tôi vào tù."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì cười nhạo: “Ông cảm thấy có khả năng sao?" Nhìn cô có lương thiện như vậy không?
Cao Tế lại nói ra một chuyện Thịnh Hoàn Hoàn không biết: “Tôi đã cứu Thịnh Xán một mạng."
Cao Tễ vén áo sơmi trên người lên rồi quay lưng chỉ vào vết sẹo sau lưng và ¡: “Năm đó nếu không phải tôi chắn một súng cho Thịnh Xán thì ông ta đã chết dưới tay Lăng Hoa Thanh rồi."
Cái gì? Lăng Hoa Thanh?
Tim Thịnh Hoàn Hoàn đau nhói, ba mẹ nhắc đến chuyện này?”
iết chặt bàn tay lại: “Sao tôi chưa từng nghe
"Khi đó cô còn nhỏ, hơn nữa mẹ cô cũng không biết." Cao Tễ buông áo sơmi xuống, xoay người nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi chắn một phát súng cho. Thịnh Xán nên ông ta đề bạt tôi lên chức, nhưng lại không trọng dụng tôi, chỉ để tôi làm mấy chuyện râu ria, ngược lại Chu Tín rất thưởng thức tôi."
Cao Tễ tạm ngừng rồi nhìn về phía Tống Chí Thượng: “Nếu Thịnh tổng không tin thì có thể hỏi Tống quản lý, lúc ấy ông ta còn đại diện cho Thịnh tổng đến bệnh
viện thăm tôi, Tống quản lý có nhớ không?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Tống Chí Thượng, Tống Chí Thượng gật đầu chứng minh ông biết việc này.
"Thịnh tổng, suy nghĩ thế nào rồi?" Sau một lúc lâu, Cao Tễ hỏi.
Ngón tay thon dài của Thịnh Hoàn Hoàn gõ nhẹ lên mặt bàn, lát sau mới mở miệng: “Tôi có thể không kiện ông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671840/chuong-955.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.