Chương trước
Chương sau
Tôi đoán con cua này nhất định là lột cho Hoàn Hoàn."

Mao Tuấn nhét tôm hùm vào miệng, xem thường nói: “Cô suy nghĩ nhiều, không nhìn thấy hai đĩa trước đều là Phùng Việt lột sao, con cua này nhất định là anh ta tự lột để mình ăn."

Rất nhanh Mao Tuấn đã bị vả mặt!

Lăng Tiêu lưu loát lột xong nguyên con cua, tháo găng tay xuống ưu nhã chùi chùi rồi mới đẩy đĩa đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Ăn đi."

Đám người khiếp sợ không thôi, Lăng Tiêu quá cưng chiều Thịnh Hoàn Hoàn!

Không phải nói Lăng Tiêu máu lạnh vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, làm các ông lớn giới kinh doanh nghe thấy đã biến sắc sao?

Chẳng lẽ lời đồn bên ngoài đều là giả?

Hai mắt nữ kế toán hiện ra hình trái tim: “Thật hâm mộ Hoàn Hoàn, cho tôi một tá đàn ông như vậy đi..."

Nhìn con cua đã lột xong trước mặt, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhíu mày lại, Lăng Tiêu lột cua cho cô à, hôm nay hắn không động kinh đó chứ?

Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện mình càng ngày càng không hiểu Lăng Tiêu, vừa rồi vì lột cua cho cô mà hắn còn cúp máy của Lăng Hoa Thanh.

Nói không cảm động là giả, từ nhỏ đến lớn trừ Thịnh Xán ra thì Lăng Tiêu là người đàn ông thứ hai lột cua cho cô.

Nhưng cô vừa uống non nửa ly rượu, hiện tại tuyệt đối không thể đụng vào. thịt cua được.

Hai ngày trước Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn đau bụng, hôm nay vừa đỡ hơn, nếu không chú ý một chút sẽ sinh non: “Anh tự ăn đi, tôi không ăn."

Sắc mặt Lăng Tiêu lập tức trầm xuống: A, quả nhiên phụ nữ không thể chiều chuộng được.

Lăng Tiêu đột nhiên đứng lên, chân ghế ma sát lên mặt đất phát ra âm thanh chói tai, giọng nói của hắn lạnh đến thấu xương: “Phùng Việt trả tiền, đến biệt thự lưng chừng núi."

Hắn nói xong liền phừng phừng lửa giận bỏ đi.

Phùng Việt vội vàng xác nhận, trước khi trả tiền còn nhịn không được oán trách Thịnh Hoàn Hoàn một câu: “Boss nhà tôi lần đầu tiên lột cua cho người ta, vì sao cô không ăn?"

Bởi vì tôi mang thai, thai nhỉ bất ổn không dám đụng vào.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn sẽ không nói ra lời này: “Tôi đã nói hai ngày này dạ dày tôi không thoải mái."

Phùng Việt than thở một câu rồi vội trả tiền đuổi theo.

Thịnh Hoàn Hoàn kiềm lòng không được nhìn về phía cổng, vừa rồi hắn nói đến biệt thự lưng chừng núi là muốn đi gặp Lăng Hoa Thanh.

Nghĩ đến đêm đó Lăng Tiêu máu thịt be bét, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi lo lắng.

Biệt thự lưng chừng núi. Lúc này đám người hầu trong biệt thự không dám thở mạnh một cái, quản gia run run nhặt cái điện thoại bị đập nát trên mặt đất lên, nơm nớp lo sợ đứng bên

cạnh Lăng Hoa Thanh, không dám nói thay lời nào cho Lăng Tiêu.

Sao thiếu gia dám cúp máy của Nhị gia, chẳng lẽ hắn quên vết thương sau lưng sao, thật là hồ đồ!

"Con trai giỏi, tôi nuôi ra đứa con trai rất giỏi..."

Sắc mặt Lăng Hoa Thanh âm trầm, toàn thân toả ra lửa giận, đáy mắt thâm thúy vẩn đục tràn ngập sát khí làm người ta không rét mà run.

Ông ta đột nhiên đẩy quản gia ra rồi nhanh chân đi lên lầu.

"Phanh" một tiếng, cửa phòng của An Lan bị Lăng Hoa Thanh đá văng.

An Lan kinh hãi ngồi dậy từ ghế salon, trên người vẫn mặc chiếc váy ngủ do.

Lăng Hoa Thanh chuẩn bị, trừ nó ra thì quần áo treo trong tủ không còn bộ đồ nào. mặc được.

Trong lòng An Lan "Lộp bộp" một tiếng, móng tay bấu vào cánh tay Lăng Hoa Thanh, run rẩy nói: “Ông muốn làm gì Tiêu Nhĩ?"

"Nó là con tôi, bà nói tôi sẽ làm gì nó?"

Lăng Hoa Thanh há miệng liếm giọt máu kia, bàn tay dời đến phần bụng bằng phẳng của An Lan: “An Niên là con của tôi, tôi đã biết rồi."

Hốc mắt An Lan lập tức ướt đẫm: “Ông không xứng gọi tên nó, là ông bảo Hà Song giết nó."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.