Dù sao chung quanh cũng không có ai khác, Triệu Giai Ca hận không thể viết hết dã tâm lên mặt: “Được, vậy để tôi xem thử vương miện trên đầu cô vững như bàn thạch hay là lung lay sắp đổ."
Vừa dứt lời, cô ta ném thiếp mời đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn rồi quay. người bỏ đi.
Vì thế Triệu Giai Ca cũng không biết sau khi mình rời đi thì Lệ Hàn T¡ đã lạnh lẽo cảnh cáo Thịnh Hoàn Hoàn: “Về sau tôn trọng tôi và Giai Ca một chút, chọc.
giận tôi thật thì ai làm chỗ dựa cho cô cũng vô dụng."
Lời này là nói cho Lăng Tiêu nghe, đồng thời cũng cho thấy anh ta khăng khăng bảo vệ Triệu Giai Ca.
Sau khi để lại câu nói này, Lệ Hàn Tỉ cũng sải bước bỏ đi, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng lưng anh ta mà cười lạnh: “Xem ra anh ta rất chung tình với Triệu Giai Ca, đáng tiếc hai người đều không phải thứ tốt lành gì, nếu không tôi sẽ rất khâm phục anh ta."
Cô liếc nhìn thiếp mời trên mặt đất, không có hứng thú đi nhặt.
Lăng Tiêu khinh thường: “Có gì đáng khâm phục, chẳng qua là khoác lác thôi."
Người mà Lăng Tiêu này muốn bảo vệ chưa bao giờ không bảo vệ được.
Khoác lác?
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mà ăng tổng vẫn tự tin trước sau như một."
Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Cho nên có muốn tôi làm cái cây lớn sau lưng cô, cho cô dựa vào không?”
Thịnh Hoàn Hoàn im lặng: Hắn đang thổ lộ với cô sao? Vậy Lâm Chi Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671804/chuong-919.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.