Đôi nam nữ trên màn hình đã ôm hôn nhau, Lăng Kha nghiêng mặt qua nhìn người đàn ông bên cạnh, thản nhiên đáp lại anh: “Cảm ơn, nhưng tôi không cần."
Cô rất ổn, ổn hơn bất cứ lúc nào.
Bỏ được chấp nhất nhiều năm trong lòng khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Nụ cười của Lăng Kha càng thản nhiên: “Tôi phải nói tiếng xin lỗi với anh vì chuyện lần trước, tôi là người khá bộp chộp, lúc hưng phấn dễ quên hình tượng, thường không khống chế được chính mình."
Nói đến đây Lăng Kha cũng cảm thấy rất mất mặt!
Khóe miệng Đường Dật khẽ nhếch lên, trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc: “Ừm, vừa rồi đã cảm nhận được."
Vừa dứt lời, anh lại nâng bàn tay bị cô nằm đỏ bừng lên. "Đây là... Tôi bóp sao?" "Chứ không lẽ tôi tự bóp?" Đường Dật nhíu mày.
Gương mặt xinh đẹp của Lăng Kha lập tức đỏ bừng: “Thật... Thật xin lỗi, lần sau anh nên tránh xa tôi một chút đi!"
Mất mặt quá, thật muốn mua khối đậu hũ đập đầu chết quách cho rồi. Đường Dật cười cười: “Được."
Lệ Hàn Ti cầu hôn thành công, cuộc thi quốc tế cũng kết thúc viên mãn, người xem bắt đầu lần lượt tan đi.
Lăng Kha thực sự không có mặt mũi ở lại nên kéo tay Nam Tâm muốn bỏ đi: “Hoàn Hoàn phải về đội xe, chúng ta đi trước đi!"
Nam Tầm không chút hoang mang nhìn thời gian, sau đó mời Đường Dật: “Lát nữa Đường sư đệ có rảnh không, cùng đi ăn một bữa cơm nhé?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671802/chuong-917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.