Chương trước
Chương sau
“Cảm ơn cô đã chăm sóc Thiên Vũ.”

Thịnh Hoàn Hoàn đã từng nghe câu nói tương tự như vậy từ miệng của Lam Nhan.

Nhưng Lam Nhan là mẹ ruột của Thiên Vũ, Lâm Chỉ Vũ lại là gì? Thịnh Hoàn Hoàn không cho rằng Lâm Chi Vũ thật lòng muốn nói cảm ơn cô.

Lâm Chi Vũ tiếp tục giải thích, giọng nói rất dịu dàng ôn hoà: “Chắc cô cũng biết Tình trạng của Thiên Vũ, lúc ở nước M luôn là tôi ở bên nó, là tôi vượt qua khoảng thời gian đen tối nhất với nó.”

“Trước khi tới Hải Thành, tôi luôn lo lắng tình trạng của Thiên Vũ sẽ trở nên càng tệ, không ngờ nó lại gặp được cô.”

Lâm Chi Vũ nhìn gương mặt ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, trắng nõn tinh tế trước mắt mà nói tiếp: “Bởi vì chúng ta trông rất giống nhau, Thiên Vũ như một người sắp chết đuối gặp được khúc gỗ cứu mạng nên liều mạng muốn bắt lấy cô, vì thế mới đặc biệt ỷ lại vào cô.”

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không ngờ mình lại nghe thấy lời nói làm người ta đau lòng đến vậy: Thiên Vũ thích bám lấy cô chỉ vì cô trông rất giống Lâm Chi Vũ?

Cô không tin, cô không tin lời nói tàn nhẫn này.

Cô nhìn vào khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ, ý cười bên miệng hơi cứng đờ, sau một lúc lâu cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Thiên Vũ, cô ấy nói có đúng không, con thích dì là vì dì trông giống cô ấy sao?”

Lăng Thiên Vũ cứ nhìn cô chằm chằm, một lát sau mới gật gật đầu.

Thịnh Hoàn Hoàn khó tin mà trợn to hai mắt, ngực quặn đau từng cơn, đau đến mức làm cô thở không nổi, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự giễu châm chọc: “Thì ra là thế”

Quả nhiên là cha con, tàn nhẫn y như nhau vậy.

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên gặp mặt Lăng Thiên Vũ, cậu bé nhào vào lòng cô như một con chó con, nhu nhược đáng thương nhìn cô mà không chớp mắt lấy một cái, đáng yêu đến mức làm tim cô sắp tan chảy.

Lăng Tiêu bế cậu lên mà cậu vẫn cẩn thận lén nhìn cô.

Ở bữa tiệc sinh nhật, khi Lăng lão thái thái bảo cậu bé lựa chọn thì cậu từ chối Lam Tiếu và Triệu Giai Ca, chỉ đối xử đặc biệt với riêng cô, phản nghịch quái dị lại trở nên ngoan ngoãn dính người.

Cô cho rằng đây là duyên phận giữa cô và cậu nhóc, thì ra chỉ vì cô và Lâm Chi Vũ trông quá tương tự mà thôi.


Cô nhìn Lâm Chỉ Vũ, thật lòng mà nói: “Cảm ơn cô đặc biệt lại đây nói cho tôi biết chuyện này, khi ly hôn với Lăng Tiêu tôi lưu luyến nhất là Thiên Vũ. Trong khoảng thời gian này tôi luôn cảm thấy có lỗi với nó, nghe cô nói xong đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm cả người.”

Lâm Chi Vũ trầm ngâm nói: “Tóm lại vẫn phải cảm ơn cô đã vất vả vào khoảng thời gian trước, về sau tôi sẽ chăm sóc hai cha con bọn họ thật tốt, Thịnh tiểu thư dịu

dàng xinh đẹp như thế, chúc cô sớm ngày tìm được hạnh phúc của mình.”

Từ những lời này có thể nghe ra Lâm Chi Vũ không phải một cô gái đơn giản, chúc phúc là giả, tới bày ra thân phận của mình mới là thật.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.