Chương trước
Chương sau
Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, tiếp theo lại nói với Diệp Sâm: “Nhưng anh đừng quên chuyện đã hứa với tôi và Lăng Kha, dù gặp chuyện gì cũng không được tổn thương Nam Tâm”

Ý cười không chút để ý trên khóe miệng Diệp Sâm biến mất, lập tức hứa với Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi nói được thì làm được.”

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Tôi đi trước.”

Sau khi chào hỏi Diệp Sâm, Thịnh Hoàn Hoàn lại về tới bên cạnh Đường Nguyên Minh, cùng anh đi ra khu đón khách bên ngoài.

Mà Lăng Tiêu đã bị làm lơ từ đầu tới đuôi.

Diệp Sâm quay đầu, anh không nhìn ra vẻ mặt Lăng Tiêu có gì thay đổi, nhưng nhiệt độ trong phạm vi lấy hắn làm trung tâm đã hạ xuống điểm đóng băng.

Lúc này Đường Dật đến trễ vội vàng chạy đến, tức giận bất bình nói: “Thì ra hai người ở đây, tôi vừa nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh đi qua bên kia, tay của Đường Nguyên Minh còn đặt lên eo... eo của Thịnh Hoàn Hoàn...”

Rốt cuộc Đường Dật cũng cảm nhận được không khí không đúng nên thận trọng liếc nhìn Lăng Tiêu, sau đó cứng đờ nhìn sang Diệp Sâm mà thấp giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Sao anh cảm thấy Lăng gia như vừa bị người ta hấp diêm vậy, khí thế này dọa chết người được rồi!

Diệp Sâm giơ tay võ võ vai Đường Dật: “Câm miệng của anh lại, ít nói một chút.”

Sau khi khuyên Đường Dật câu này thì Diệp Sâm xoay người đi tìm mẹ con Nam Tâm.

Tuy rằng Diệp Sâm luôn rất dám nói, nhưng lúc này anh cũng không dám đâm đầu vào họng súng.

Đường Dật nhìn bóng dáng vô tình của Diệp Sâm, vẻ mặt như biến thành “Oán phụ”: Ông đây tới xem diễn, không phải tới bị khinh bil!!

Diệp Sâm quá không đáng tin, ít nhất phải cho anh chút nhắc nhở, nói cho anh biết vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ!

Hiện tại làm sao bây giờ? Chỉ có thể lấy lòng thôi! Tục ngữ nói duõi tay không đánh gương mặt tươi cười đúng không?

Đường Dật nhìn về hướng Lăng Tiêu lạnh lẽo, ráng nhếch khóe miệng lên: “Lăng... Lăng gia.”

Ánh mắt Lăng Tiêu cực kỳ sắc bén lạnh lẽo: “Cút.”

Lỗ chân lông cả người Đường Dật run lên, ý cười trên khóe miệng biến mất, trực tiếp để lại một câu “Ok” rồi lập tức biến mất.


“Thịnh tiểu thư thật là làm người ta lau mắt mà nhìn.”

Henry nhìn Thịnh Hoàn Hoàn với ánh mắt không che giấu được sự choáng ngợp và thưởng thức, còn nóng rực hơn lần đầu tiên gặp cô: “Cô đứng trên sân thi đấu lấp lánh tỏa sáng như một viên kim cương.”

Hàn phu nhân vui sướng nói: “Anh cũng có xem cuộc thi buổi sáng à?”

Henry gật đầu, ánh mắt sáng ngời vẫn nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Đương nhiên, tôi là người thích đua xe thâm niên, cuộc thi như vậy sao thiếu tôi được, Thịnh tiểu thư thật là làm tôi bất ngờ.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.