Chương trước
Chương sau
Trần Do Mỹ nghe bốn phía nghị luận thì sắc mặt trắng bệch: “Anh Nam Thành, vì sao anh đã từ bỏ quyền nuôi nấng Hoan Hoan mà chúng ta vẫn bị chửi rủa như vậy?”

“Không phải chị Nam Tâm đã thừa nhận mấy tháng trước hai người đã ly hôn sao? Vì sao những người này còn mắng chúng ta? Vậy anh thỏa hiệp có ý nghĩa gì nữa?”

Thấy Cố Nam Thành không nói lời nào, Trần Do Mỹ lại tủi thân đỏ mắt: “Anh Nam Thành, em chịu tủi nhục không sao cả, nhưng con của chúng ta sẽ ra đời nhanh thôi, em không thể để nó sinh ra đã bị người ta xem thường.”

Nhìn cô gái nhu nhược đáng thương trước mắt, Cố Nam Thành đau lòng ôm vai cô ta, mặt mày xanh mét mà nói: “Anh sẽ bảo cô ta làm sáng tỏ lần nữa, nếu cô ta không đồng ý thì sẽ huỷ bỏ hiệp nghị trước đó, anh sẽ không để em và con của chúng †a chịu tủi nhục.”

Cố Nam Thành cảm thấy nhất định là Nam Tâm và Thịnh Hoàn Hoàn lén lút nói bậy về gã và Trần Do Mỹ nên những người này mới mang đầy thù địch với bọn họ.

Để bảo vệ thanh danh, gã đã từ bỏ quyền nuôi nấng con gái, nếu lại mang danh gian phu dâm phụ thì gã thỏa hiệp còn có giá trị gì?

Nhớ tới đủ loại bức bách vô tình trước ly hôn của Nam Tâm, oán hận trong lòng Cố Nam Thành càng mãnh liệt.

Nhưng Nam Tầm lại không biết Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ cũng tới, cô phát hiện Diệp Sâm được một tấc lại muốn tiến một thước, môi sắp dán lên lỗ tai mình thì tức giận nhắc nhở anh: “Anh là gạo nếp hay sao, nói chuyện thì nói chuyện, dính sát như vậy làm gì?”

Nhìn thấy vành tai trắng nõn của cô chuyển thành màu hồng, ý cười trên khóe miệng Diệp Sâm càng sâu: “Nơi này quá ồn, tôi cao hơn em một cái đầu, không như vậy làm sao em nghe tôi nói chuyện được?”

Diệp Sâm cao gần 1m9, Nam Tâm mang giày cao gót mà chỉ tới căm anh, cô 1m7 mà đứng trước mặt anh có vẻ như chim nhỏ nép vào người.

Nam Tầm ngoài cười nhưng trong không cười: “Có chuyện gì thì nói, tôi muốn dẫn Hoan Hoan đi ăn chút gì đó.”

Cánh môi của Diệp Sâm đảo qua vành tai Nam Tâm, cười xấu xa mà thấp giọng nói: “Tôi muốn nói eo của em thật nhỏ.”

Nói xong, ngón tay mạnh mẽ thon dài của anh dời qua mập mờ véo hông cô một cái.

Nam Tâm lập tức mặt đỏ tới mang tai, nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Sâm, loại người như anh căn bản không xứng để người ta thương hại.”

Diệp Sâm giấu đi vẻ xấu xa trên mặt: “Không phải đói bụng sao, đi đi!” Cố Hoan thích bám lấy Diệp Sâm: “Chú Diệp, chú không đói bụng sao?”

Đôi mày dưới lớp kính tơ vàng của Diệp Sâm cau lại: “Chú Diệp bị thương, không thể ăn bậy được, Hoan Hoan và mẹ đi đi!”

Nghe có vẻ cực kỳ đáng thương!

Nam Tầm nhịn không được châm chọc: “Đáng đời, loại người như anh nên năm trên giường ba tháng.”

Ánh mắt của Cố Nam Thành vẫn luôn di chuyển theo mẹ con Nam Tầm, nhận thấy tâm mắt của Diệp Sâm, gã cũng sắc bén như đao mà nhìn qua.

Ý cười trên khóe miệng Diệp Sâm trở nên điên cuồng, đồng thời cũng mang theo một tia khinh miệt bừa bãi.

Vẻ mặt này làm Cố Nam Thành tràn đầy lửa giận, không có người đàn ông nào thích sự khiêu khích và châm chọc trắng trợn táo bạo, không kiêng nể gì như vậy.

Lúc này lối vào lại truyên đến tiếng xôn xao.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.