Chương trước
Chương sau
“Xong chưa?” Diệp Sâm mặc một bộ âu phục màu đen xuất hiện ở ngoài cửa, thân hình thẳng †ắp cao lớn, anh là con lai nên mang theo khí chất quý tộc phương Tây lịch lãm vững vàng, tuấn tú đẹp mắt.

Nam Tầm cảm thán diện mạo của Diệp Sâm không thua kém Cố Nam Thành chút nào.

Đáng tiếc tính cách quá cổ quái, tiếc thay cho cái mã đẹp trai này.

“Hôm nay chú Diệp thật đẹp trai” Cố Hoan lại bắt đầu nổi máu mê trai.

Diệp Sâm muốn duỗi tay ôm cô bé, vừa động đậy đã kéo trúng vết thương nên lập tức nhớ tới mình đang bị “Thương nặng”, chỉ có thể nâng bàn tay không bị thương lên cưng chiều mà xoa xoa tóc cô bé: “Hôm nay Hoan Hoan cũng đặc biệt xinh đẹp.”

Cố Hoan không ngượng chút nào: “Còn mẹ con nữa.”

Ánh mắt Diệp Sâm dừng lại trên người Nam Tâm, sau khi cô trang điểm thì đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông, phong thái không suy giảm hơn năm đó chút nào.

Anh cảm thán từ đáy lòng: “Thật sự rất đẹp.”

Nhớ đến năm đó cô mặc bộ lễ phục này đính hôn với Cố Nam Thành, Diệp Sâm đã ghen ghét đến phát cuồng.

Nhưng không sao, trong quãng đời còn lại của cô sẽ thuộc về một mình anh.

Ánh mắt chiếm hữu của Diệp Sâm quá lộ liễu, quá trắng trợn làm Nam Tâm cảm thấy không được tự nhiên: “Cảm ơn đã khen ngợi, chúng ta đi thôi!”

Nhà họ Thịnh Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha cũng đã chuẩn bị xong, hai người đều mặc một bộ sườn xám vừa người, một cao gầy tinh tế, một xinh xắn lanh lợi, một tinh xảo quyến rũ, một đáng yêu lém lỉnh.

Vào thời khắc Đường Nguyên Minh nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì trong mắt không thể giấu được nét si mê, mà anh cũng không muốn che giấu: “Hoàn Hoàn thật xinh đẹp.”

Thịnh Hoàn Hoàn rất thản nhiên thành thạo, cô chỉ nghĩ đó là một lời khen bình thường: “Cảm ơn anh”

Lăng Kha bị làm lơ bất mãn trêu ghẹo: “Này này này anh Minh, em to đùng thế này mà anh không nhìn thấy sao?”

Lúc này Đường Nguyên Minh mới nhìn về phía cô: “Em cũng rất xinh đẹp.” Lăng Kha cao ngạo “Hừ” một tiếng: “Có lệ.” Quả nhiên, đáng yêu đối đầu với gợi cảm thì chả là cái gì hết!

Vì sao rõ ràng đều là sườn xám, vì sao mặc lên người cô là xinh xắn lanh lợi, mặc lên người Hoàn Hoàn lại là gợi cảm hút hồn?

Con mẹ nó bất công quái!!

Nhưng mỗi người mỗi sở thích, có lẽ có người thích dạng nhỏ xinh đáng yêu như cô thì sao?

Dù sao đời này Hoàn Hoàn sẽ không làm tình địch của cô. Nghĩ vậy, Lăng Kha lại đột nhiên cảm thấy rất an tâm!

Lăng Kha luôn không rõ vì sao đám tiểu thư Hải Thành lại thù hằn Thịnh Hoàn Hoàn như vậy.

Mãi đến đêm nay khi mặc bộ sườn xám tương tự thì cô mới biết diện mạo này, dáng người này, còn có làn da này thật con mẹ nó quá gây thù chuốc oán!

Cô đẹp thì đẹp thôi, đẹp đến mức khác người, lập dị, đi đầu ngọn cờ, sáng tạo như vậy, làm người ta có cảm giác như phượng đứng trong bầy gà, cô nói xem không thù cô thì thù ai đây?

Quả thực là quá ghen ghét!

Lăng Kha quyết định đêm nay làm một mảnh lá xanh đủ tư cách là được rồi!

Nhà họ Đường

“Dạ” Trần Do Mỹ gật đầu, nghĩ đến lá bài tẩy trong bụng mình thì lập tức tự tin lên, nũng nịu cười nói: “Anh Nam Thành, anh thật tốt.”

Cô ta sắp trở thành Cố phu nhân, có gì phải lo lắng chứ?

Những đề tài như cha ruột ngồi tù, tiểu tam phá hư gia đình người khác đều đi gặp quỷ đi!

Chỉ có người ở lại cuối cùng mới là người thắng, không phải sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.