“Xong chưa?” Diệp Sâm mặc một bộ âu phục màu đen xuất hiện ở ngoài cửa, thân hình thẳng †ắp cao lớn, anh là con lai nên mang theo khí chất quý tộc phương Tây lịch lãm vững vàng, tuấn tú đẹp mắt.
Nam Tầm cảm thán diện mạo của Diệp Sâm không thua kém Cố Nam Thành chút nào.
Đáng tiếc tính cách quá cổ quái, tiếc thay cho cái mã đẹp trai này.
“Hôm nay chú Diệp thật đẹp trai” Cố Hoan lại bắt đầu nổi máu mê trai.
Diệp Sâm muốn duỗi tay ôm cô bé, vừa động đậy đã kéo trúng vết thương nên lập tức nhớ tới mình đang bị “Thương nặng”, chỉ có thể nâng bàn tay không bị thương lên cưng chiều mà xoa xoa tóc cô bé: “Hôm nay Hoan Hoan cũng đặc biệt xinh đẹp.”
Cố Hoan không ngượng chút nào: “Còn mẹ con nữa.”
Ánh mắt Diệp Sâm dừng lại trên người Nam Tâm, sau khi cô trang điểm thì đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông, phong thái không suy giảm hơn năm đó chút nào.
Anh cảm thán từ đáy lòng: “Thật sự rất đẹp.”
Nhớ đến năm đó cô mặc bộ lễ phục này đính hôn với Cố Nam Thành, Diệp Sâm đã ghen ghét đến phát cuồng.
Nhưng không sao, trong quãng đời còn lại của cô sẽ thuộc về một mình anh.
Ánh mắt chiếm hữu của Diệp Sâm quá lộ liễu, quá trắng trợn làm Nam Tâm cảm thấy không được tự nhiên: “Cảm ơn đã khen ngợi, chúng ta đi thôi!”
Nhà họ Thịnh Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha cũng đã chuẩn bị xong, hai người đều mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671675/chuong-790.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.