Chương trước
Chương sau
Người đàn ông nói chuyện mặc một bộ tây trang màu đen, có thân thể cao lớn cường tráng.

Thịnh Tư Nguyên vừa định nói chuyện liền nghe thấy bên trong có người vội hô lên: “Người bệnh thở không nổi, mau, mau nâng người ra ngoài.”

Lúc này một giọng nói hồn hậu truyền đến từ bên trong: “Đừng nhúc nhích, để tôi tới.”

Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn thấy Trần Anh Kiệt ôm một người đàn bà gầy gò bước nhanh đi ra từ bên trong.

Trần Anh Kiệt rất cao lớn, cạo tóc húi cua, vẻ mặt cứng cỏi, vừa tới gần đã mang đến cho người ta một cảm giác uy hiếp vô hình.

Cảm giác uy hiếp này rất tương tự với Đường Nguyên Minh.

Đó có phải là áp lực mà mỗi một quân nhân đều có hay không, giống như khi bạn gặp mặt một thượng tướng sẽ bất giác cảm thấy kính sợ.

Trần Anh Kiệt mang đến cho người ta cảm giác như thế. Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn tràn đầy kích động, người này... Cô muốn chắc rồi!

Mặt đất được phủ thêm một cái chăn bông, Trần Anh Kiệt cẩn thận đặt mẹ Trần lên đó rồi lập tức lui ra nhường vị trí cho nhân viên y tế.

Mẹ Trần như thở không nổi, khuôn mặt nghẹn thành màu đỏ tím, hai mắt đỏ rực ứa ra nước mắt vẩn đục.

Bác sĩ đi đầu trông có vẻ hơn bốn mươi tuổi, ông ta lập tức quỳ xuống đặt đôi tay lên ngực mẹ Trần, vừa nói với y tá: “Chuẩn bị dưỡng khí đưa đến bệnh viện.”

“Từ từ” Ngay trong lúc nguy cấp, Thịnh Tư Nguyên cản hai y tá lại rồi nói với bác sĩ trên mặt đất: “Tình huống hiện giờ của bà ấy không ổn, căn bản không chịu nổi đến bệnh viện.”

Bác sĩ trung niên kia ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên, trên mặt mang theo sự tự tin đến mức kiêu ngạo: “Ông là ai? Theo ý kiến của ông thì nên làm sao?”

Thịnh Tư Nguyên lập tức nói: “Tôi họ Thịnh, là một lão trung y, xin anh cho tôi thử một lần”

“Thử một lần? Ông biết này thử một lần mà không thành công có hậu quả gì không?”

Y tá cầm khẩu trang lộ ra vẻ mặt phẫn nộ: “Giáo sư Tê của chúng tôi là tiến sĩ y học tuổi trẻ nhất, mạng người quan trọng, một lão trung y xen vào làm gì?”

Nói xong, cô ta vội đeo chụp dưỡng khí lên cho mẹ Trần.

Thịnh Hoàn Hoàn thấy vậy thì lập tức đi đến trước mặt Trần Anh Kiệt: “Anh Trần, tôi là giám đốc mới nhận chức của tập đoàn Thịnh Thế - Thịnh Hoàn Hoàn, ông ngoại tôi là một lão trung y thâm niên, xin anh tin tưởng để ông ấy thử một lần.”

Thịnh Hoàn Hoàn tin tưởng y thuật Thịnh Tư Nguyên, ông nói mẹ Trần chịu không nổi đến bệnh viện thì tức là hy vọng xa vời.

Giáo sư Tê châm chọc nói: “Lão trung y? Anh Trần, bọn họ chỉ đang lãng phí thời gian, đừng lấy mạng mẹ anh ra nói giỡn.”

“Tôi mặc kệ các người là ai, hiện tại mời các người tránh ra.”

Trần Anh Kiệt rất lo lắng cho an nguy của mẹ mình nên không có sắc mặt tốt gì đối với Thịnh Hoàn Hoàn và Thịnh Tư Nguyên đột nhiên xuất hiện.

Thịnh Tư Nguyên lui vê phía sau hai bước, trầm giọng mà nói: “Bà ấy căn bản không thể thở được, chụp dưỡng khí vô dụng, nếu các người kiên trì đưa bà ấy đến bệnh viện thì chỉ nhận được một thi thể.”

Trần Anh Kiệt nhìn về phía mẹ Trần, hơn phân nửa khuôn mặt mẹ Trần bị chụp. dưỡng khí che lại, sắc mặt bà từ từ biến thành màu xanh, hai sợi gân trên cổ nổi cộm lên, đôi tay siết chặt lại với nhau, nửa người đã rướn thẳng lên trên.


Thịnh Hoàn Hoàn chỉ vào mẹ Trần: “Nhưng hiện tại bà ấy không thể thở được.”

Trong mắt Trần Anh Kiệt xẹt qua một tia đau đớn, quay đầu nhìn về phía giáo sư Tề: “Ông có thể bảo đảm mẹ tôi sống sót không?”

Giáo sư Tê sửng sốt, sau đó tức giận nói: “Không ai dám bảo đảm chuyện này ca.

Lúc này Thịnh Tư Nguyên lại lạnh nhạt mở miệng: “Tôi có thể giúp bà ấy vượt qua cửa ải này.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.